Bác sĩ Hàn nề nếp nói: “Niên thiếu gia, bệnh của ngài vẫn luôn bảo mật, nếu truyền ra ngoài không tốt lắm đâu, lại nói bệnh của ngài vẫn luôn do tôi phụ trách, không ai hiểu rõ bệnh tình của ngài hơn tôi, phu nhân cũng không phải người ngoài, bà ấy thật lòng quan tâm ngài.”

“Hiện tại ông đây là uy hiếp tôi có đúng không?” Niên Quân Đình trầm giọng nói.

“Tôi đâu dám.” bác sĩ Hàn cười khổ.

Niên Quân Đình lạnh lùng tắt điện thoại, tâm tình không tốt quét mắt nhìn Lạc Tang ở một bên bắt đầu ăn bánh quẩy với cháo.

Như cảm giác được nhiệt độ trong không khí hạ xuống, Lạc Tang dũng cảm ngẩng đầu nhìn thẳng chủ nhân tầm mắt, bởi vì trong miệng đang nhai thức ăn cho nên hai má phình lên, nói chuyện ngồm ngoàm, nhưng sắc mặt lại vô cùng trấn tĩnh: “Vừa rồi phu nhân nói sau này ngài ăn gì tôi ăn nấy.”

“Chỉ biết có ăn ăn ăn, tựa như con vật nào đó chỉ biết ăn vậy.” Niên Quân Đình lạnh băng châm chọc.

“Không ăn no đâu có sức lực làm việc chứ?” Lạc Tang nháy đôi mắt vô tội.

“Tôi đang mắng cô, cô nghe không hiểu sao?”

“Tôi biết chứ nhưng mà quen rồi.”

Niên Quân Đình: “...”.

....

Buồn bực một buổi sáng, Niên Quân Đình được Lạc Tang hầu hạ, thở hồng hộc đi ngủ trưa.

Lạc Tang ngồi ở mép giường nhìn Niên Quân Đình ngủ một lúc vẫn nhíu chặt mày, lúc này cô mới dịch góc chăn giúp anh ta sau đó xuống lầu chuẩn bị nghỉ ngơi một chút.

Ở chung càng lâu, cô phát hiện chỉ cần tìm được phương thức ở chung chính xác thì thật sự Niên Quân Đình cũng không khó ở chung như vậy, anh ta chỉ giống những người bệnh khác, bởi vì sinh bệnh, tâm tình không tốt, áp lực, khó chịu, cô có thể lý giải.

Cô chỉ muốn chăm sóc Niên Quân Đình khỏe lại sau đó cầm tiền rời đi.

Hơn nữa cô không nghĩ tới Niên phu nhân sẽ trả tiền cao như vậy, ban đầu chỉ muốn có đủ tiền học phí là tốt rồi, hiện tại có thêm sinh hoạt phí, cũng xem như là kinh hỉ ngoài ý muốn.

Mỉm cười đi xuống lầu, vừa xuống nơi liền thấy Tiêu Tứ ôm một chồng sách đứng trong phòng khách, nở nụ cười thuần khiết như con hồ ly vô hại vậy.

“Chị gái à, Đình Đình ngủ chưa?” Tiêu Tứ nhìn thấy cô liền bật một câu.

Chị gái….

Lạc Tang không kịp thích ứng, nhưng nhìn bộ dạng giả trang nhiều tuổi của mình xem ra vẫn rất thành công: “Niên tổng vừa mới ngủ.”

“Vậy tôi không lên quấy rầy cậu ấy nữa, gia hỏa này bị đánh thức, tính tình táo bạo muốn mạng người ta.” Tiêu Tứ tiến lên đặt chồng sách trên tay lên tay Lạc Tang: “Đây là sách giải trí tôi cất công tìm cho cậu ấy, chờ cậu ấy tỉnh lại, cô đưa cho cậu ta từ từ xem nha.”

Lạc Tang gật đầu, cảm thấy người bạn này của Niên Quân Đình thật không tồi, nhưng nếu anh ta biết Niên Quân Đình ngầm không biết xấu hổ đặt tên anh ta cho con chó không biết thế nào.

Bạn bè tốt mà chẳng biết tôn trọng người ta gì cả.

Chỉ là cúi đầu nhìn đến đám mỹ nữ mặc bikini bại lộ như không mặc gì, cô nào cô ấy gợi cảm trong sách, chuyện này là như thế nào đây?

Dù cô là đàn bà nhìn xong còn đỏ mặt nóng tai nữa là.

“Cái này...”

“Đình Đình sẽ thích, đây là cái cậu ta yêu nhất, nói cho cậu ta phải biết giữ gìn nha, tôi tốn một ngày mới tìm về bản trân quý này đấy.” Tiêu Tứ cười tủm tỉm nói xong liền tiêu sái rời đi.

Lạc Tang: “...”

Hiện tại soái ca đều đáng khinh như vậy sao?

Cô không nhịn được lật lật thêm mấy tờ, phát hiện cuốn vừa rồi xem như bảo thủ nhất rồi.

Ôm đống sách như ôm hòn than nóng bỏng tay, cô không dám uống nước mà ôm sách chạy lên phòng cất.