Hàn Minh cũng hết nói nổi.

Cũng không biết hôm trước là ai kích động nói với ông là phương diện kia đã có thể anh định đứng lên, hơn nữa còn là sau khi bị người đàn bà nào đó sờ tới.

...

Bôi thuốc xong, Lạc Tang chỉ cảm thấy miệng vết thương mát mát, không còn đau như trước, vừa thấy bác sĩ Hàn dọn đồ rời đi, cô vội nói: “Bác sĩ Hàn, ông ăn cơm chưa, tôi đi nấu cơm luôn.”

Nói xong cô liền thấy hối hận, đây chẳng phải nhà cô, cô không có tư cách mời khách ở lại ăn cơm.

Đang chờ bị Niên Quân Đình châm chọc thì nghe anh ta lạnh lùng nói: “Cô đã như vậy rồi còn nấu cơm cái gì, tôi đặt cơm nhà hàng rồi.”

“Đồ ăn ở nhà hàng không vệ sinh, tôi tự làm thì hơn, hơn nữa chị Lan đã chuẩn bị xong đồ ăn, tôi chỉ cần xào một chút là được, không lâu đâu.”

Lạc Tang thật sự không muốn lãng phí đồ ăn, nói xong liền vội vàng chạy vào bếp.

Sau khi vào, cô lại quay đầu nhìn thoáng qua người đàn ông đang ngồi trên xe lăn, từ góc độ này nhìn qua có thể nhìn rõ sườn mặt giống như tạc tượng của anh ta, đường nét rõ ràng, trán cao no đủ, mũi thẳng cao ráo, chỉ có đôi lông mày nhíu chặt làm người ta cảm thấy âm u lạnh lẽo.

Nhưng qua ngày hôm nay cô thật sự lại phải lần nữa nhận thức về anh ta.

Có một số người nhìn qua không dễ chung đụng nhưng thật ra đằng sau lạnh nhạt chính là cất giấu một chút tỉ mỉ mà dịu dàng.

Có lẽ gặp phải người đàn ông dối trá như Dịch Tĩnh Tây cô lại thấy người như anh ta (Niên Quân Đình) không dễ gặp.

...….

Năm món mặn một bát canh, 30ph để chuẩn bị toàn bộ.

Đồ ăn nấu xong thì bác sĩ Hàn cũng đi rồi.

Lạc Tang bày bát đũa, lại đẩy Niên Quân Đình vào bàn ăn, sau đó hỏi: “Niên tổng, anh muốn ăn món nào?”

Niên Quân Đình đánh già đồ ăn trên bàn, anh ta vô cùng kinh ngạc, tuy hôm trước không muốn thừa nhận khoai tây hầm xương của cô ta không tồi nhưng một lần nấu ra nhiều đồ ăn như vậy hơn nữa món nào sắc thái cũng không tồi, mùi thơm quẩn quanh thật làm người ta muốn ăn hết.

Đương nhiên anh ta kiên quyết không thừa nhận điều này đâu, nhưng ngại hôm nay cô ta giúp mình, anh ta sẽ không nói lời đả kích.

“Vậy ăn cá đi.”

Trải qua mấy ngày ở chung, Lạc Tang phát hiện Niên Quân Đình rất thích ăn cá.

Gắp một miếng cá vào đĩa, cô cẩn thận gỡ xương ra.

Mái tóc đen xõa xuống, đối lâp mãnh liệt với gò má trắng nõn và đôi môi đỏ thắm của cô.

Niên Quân Đình nhàm chán nhưng vừa nhìn lại không nhịn được nhìn thêm một lát, bỗng nhiên phát hiện đôi môi của cô thuộc loại căng mọng, nhất mà lúc mím lại còn tạo ra vòng cung, giống như anh đào vừa tưới nước làm người ta hận không thể cắn vài cái.

Bỗng nhiên anh ta nhớ tới trước kia từng nghe Tiêu Tứ nói qua, đàn bà có đôi môi càng căng mọng, hôn lên giống như ăn thạch trái cây, muốn mà không ngừng được.

Ý niệm này vừa xuất hiện, anh ta cảm thấy không thoải mái.

Nhất định là lâu ngày đói khát nên mới không bình thường như vậy.

Nhưng đàn bà 30 tuổi không tô son mà môi còn căng mọng, tươi thắm như vậy có phải hơi kì quái hay không?

“Anh, anh trai thân yêu của em, em tới thăm anh này.” Đột nhiên ngoài cửa truyền tới âm thanh thanh thúy của người đàn bà, Lạc Tang vừa ngẩng đầu liền thấy một bóng người mặc cảnh phục như gió chạy vào: “Nghe nói hôm nay anh tới bệnh viện lại bị người ta hắt nước tiểu, đội trưởng phái em tới lấy khẩu cung.”

Niên Quân Đình trầm mặt, ánh mắt Niên Tịch đột nhiên dừng ở trên người Lạc Tang, sau đó hai mắt sáng ngời kích động cầm tay Lạc Tang nói: “Chị chính là chị Lạc Tang mà em nói đấy hả? hôm nay em nhìn video ngoài cổng bệnh viện phát hiện chị thật là dũng mãnh, gặp nguy không loạn ôm anh trai như ôm công chúa nhét vào trong xe, giây phút đó, đó là lần đầu tiên trong đời em cảm giác được anh trai em giống như con chim nhỏ cần người bảo vệ vậy…”