Đám người ngồi trên sofa lập tức nhìn Lạc Tang, cô xấu hổ cầm múi bưởi bóc vỏ, đang muốn đút cho Niên Quân Đình thì anh ta giơ tay nhận lấy, tự mình ăn.

Lạc Tang ngẩn ra, nhưng thật ra Niên Tịch kinh ngạc mở miệng: “Anh, anh có thể tự mình ăn rồi hả?”

“Ừ, sáng nay tỉnh dậy phát hiện đã khá hơn rồi.” Niên Quân Đình nhấm nháp múi bưởi, vừa ngọt vừa nhiều nước: “Lại bóc thêm đi.”

Lạc Tang hiểu ra, khẳng định là ngày hôm qua ở bệnh viện trị liệu vật lý có hiệu quả, ban đầu cô còn lo lắng đến khi khai giảng anh ta có thể khỏe hẳn hay không, nếu đà này cùng lắm 20 ngày sau là có thể xuống giường đi lại.

Niên Thanh Vân nhìn không được bộ dạng lười biếng của con trai, trách cứ: “Cô ấy lại chẳng phải người hầu của anh, anh tự làm được còn bắt người ta đút, đàn ông như vậy không biết xấu hổ à?”

“Con trả lương cho cô ta, bảo cô ta bóc cho múi bưởi thì làm sao?” Niên Quân Đình nhướn mày, phản bác.

“Hai cha con đừng ngồi lại với nhau là cãi nhau có được không?” Chú hai ngồi bên bàn mạt chượt vẫy tay: “Đình Đình, tới chơi bài.”

“Được ạ, đẩy tôi qua đó đi.” Niên Quân Đình nghĩ nghĩ, lại nói: “Thuận tiện cầm luôn nửa quả bưởi đi.”

.......

Từ lúc ngồi vào bàn mạt chược, Lạc Tang một tấc cũng không rời ngồi ở bên người Niên Quân Đình bóc múi bưởi, càng bóc tay càng đau, nhưng cố tình Niên Quân Đình cái đồ miệng rộng ăn nhanh: “Niên Bằng, cậu ra bài đừng như trẻ con được không hả? Lạc Tang, cô có thể bóc nhanh chút được không? Không phải bóc bưởi dễ lắm sao? Đúng rồi, cho tôi cốc nước, tôi khô miệng rồi.”

Đơn giản vậy sao anh không tự mà bóc đi?

Lạc Tang yên lặng thở dài trong lòng, phải biết rằng trước kia cô cảm thấy bóc bưởi là phiền toái nhất cho nên dứt khoát không ăn.

Vất vả lắm mới xong nửa quả, cô còn tưởng hết khổ kết quả Niên Quân Đình lại bảo cô đi gọt quả khác.

Thật không biết vì sao anh ta thích ăn bưởi như vậy, ăn một hơi hai quả bưởi, bóc đau cả đầu ngón tay, vẫn là chú hai Niên thấy cô vất vả mới nói: ‘Đình Đình, ăn ít thôi, chơi lát nữa còn phải ăn cơm, thím cháu nấu rất nhiều đồ ăn.”

“Được rồi, vậy chiều lại ăn.” Niên Quân Đình tùy tay ném bài tẩy ra ngoài, đối diện, em học bỗng nhiên đảo bài.

“Ngại quá Đình ca, anh lại nã pháo.”

Niên Quân Đình buồn bực: “Vận gì thế này, đánh tới giờ còn chả thắng được ván nào.”

“Haha, vận anh không tốt lắm.” Em họ cười nói: “Có cần vị bên cạnh anh bắt bài cho anh không?”

Niên Quân Đình quay đầu nhìn Lạc Tang một cái, Lạc Tang lắc đầu: “Vận khí của tôi không tốt.”

Thật sự, cô sợ thua thảm Niên Quân Đình sẽ trừ tiền lương của cô.

“Xem bộ dáng của cô là biết vận khí không tốt, nhưng dù sao hôm nay đã thua không ít, coi như chữa ngựa chết thành ngựa sống đi, cô bắt thử một chút.” Niên Quân Đình kiêu căng hất cằm.

Lúc này Lạc Tang mới thò lại gần bắt một loạt mạt chược, thuần một sắc, sau này còn có một khiêng.

Niên Quân Đình nhướn mày: “Bắt tiếp xem nào.”

Lạc Tang cũng không nghĩ tới vận may của mình khá tốt, dọn ghế lại gần chút, mỗi lần cô bắt bài, cả người cúi xuống, vùng ngực căng tràn cọ qua cánh tay Niên Quân Đình, hơn nữa cô lại gần, mùi bưởi thơm mát cũng ập tới, ở trên bàn mạt chược ồn ào, náo động, thế mà anh ta lại cảm thấy thân thể căng chặt, hoảng hốt.

Thẳng đến khi bên tai truyền đến tiếng kinh hỉ nho nhỏ: “Cái này… không phải cố ý đấy chứ?”

Niên Quân Đình lấy lại tinh thần nhìn lại, sau đó là sửng sốt, không phải tùy tiện mà bắt chứ? Còn có một khiêng nữa.

Anh ta ừ một tiếng, hiển nhiên không dự đoán được vận may của cô tốt như vậy.

“Thật tốt quá.” Trái tim Lạc Tang cuối cùng cũng có thể hạ cánh.