Lạc Tang chỉ có thể đi xuống lầu rót nước cho anh ta nhưng trong lòng vẫn luôn cân nhắc, nếu không mỗi tối ngủ không yên cô sẽ tuổi trẻ mà đột tử quá.

...

Sáng sớm hôm sau, vừa xuống lầu thì bữa sáng đều chuẩn bị xong, trên bàn cơm thật dài bày đầy thức ăn, có kiểu Trung, kiểu Tây, giống như buffet ở khách sạn vậy.

Mỗi ngày bữa sáng của Niên Quân Đình sẽ do chị Lan hầu hạ, Lạc Tang hiếm khi được nghỉ ngơi trong chốc lát.

“Tiểu Lạc, đây là bữa sáng của cô.” Chị Lan chỉ vào phần ăn nói.

“Cảm ơn chị Lan.” Lạc Tang ngồi vào bên kia bàn ăn.

Chị Lan là người đàn bà trung niên hòa ái, làm bữa sáng cho cô có bắp, có sữa bò, có trứng gà, bánh bao nhỏ, bởi vì tối hôm qua ngủ không tốt cho nên nhìn bữa sáng phong phú như vậy đã cảm thấy bụng đói kêu vang.

Nhưng mà cô chưa vội vã ăn mà chờ chị Lan múc cháo cho Niên Quân Đình, lúc này cô mới thong thả dùng bữa.

Niên Quân Đình ngủ không ngon, tâm tình không tốt, ăn non nửa bát chái, thêm một cái bánh bao trứng liền chán không muốn ăn.

Vừa liếc mắt liền nhìn thấy người đàn bà ngồi ở đối diện ăn như quỷ chết đói, cắn một miếng bắp lại uống một ngụm sữa, ăn thật đúng là đủ, thật là ngon lành.

Thật làm người ta cảm thấy khó chịu.

Khó chịu cho nên nhình không vừa mắt.

Ngón tay thon dài gõ lên mặt bàn, anh ta hất cằm với Lạc Tang: “Một người chăm sóc ăn uống như vậy có phải tốt quá rồi không?”

Chị Lan sửng sốt: “Không đâu, chúng tôi đều ăn như vậy mà.”

“Cô ta có thể so với các người sao?” Niên Quân Đình lạnh nhạt nói: “Nói là người chăm sóc tôi, tới mấy ngày thân thể tôi còn chưa có biến chuyển tốt, không có một chút cống hiến, sau này mỗi sáng cho một cái bánh bánh bao là được.”

Lạc Tang cũng nghe được bọn họ nói chuyện, miếng trứng gà nuốt tới cổ họng thì mắc lại thiếu chút nữa nghẹn chết.

Chị Lan đồng tình nhìn cô, không nhịn được đánh bạo nói: “Thiếu gia, cậu cũng nói cô ấy mới tới mấy ngày, mấy ngày sao có thể chuyển biến tốt được, bác sĩ nói ít nhất phải một tháng đấy, cậu… có quá keo kiệt rồi không? Tục nữ có nói, ăn sáng phải ăn đủ dinh dưỡng nếu không sẽ không có sức để chăm sóc cậu đâu.”

Sắc mặt Niên Quân Đình trầm xuống: “Chị Lan, nếu tôi là người keo kiệt thì chị có thể ăn thành mượt mà vậy sao? Tôi nhớ lúc chị tới nơi này gầy như cây gậy trúc, hiện tại đã không khác gì quả bóng rồi, trong nhà có một quả bóng là được rồi, tôi không muốn có thêm quả nữa đâu.”

Khuôn mặt bụ bẫm của chị Lan suy sụp, giống như vạn tiễn xuyên tâm vậy.

“Nếu cô ta chê đồ ăn kém vậy tự đi mà làm, chị là tôi mời không phải tới làm đồ ăn cho người chăm sóc.” Niên Quân Đình lại bổ sung một câu: “Đúng rồi, về sau bữa trưa với bữa tối của cô ta cũng chỉ có cải trắng và đậu hủ thôi.”

Chị Lan nhíu mày.

Lạc Tang buông chiếc đũa lắc lắc đầu với bà ấy: “Chị Lan, không sao, cứ làm như lời Niên tổng đi.”

Có còn hơn không, lúc trước khi cô tới Hạ thành mỗi ngày đều ăn màn thầu dưa muối.

Chị Lan chỉ có thể thở dài bất đắc dĩ.

.....

Ăn bữa sáng xong, Ngô quản gia ho khan từ bên ngoài tiến vào: “Thiếu gia, hôm nay tôi không thoải mái, hình như có phát sốt, muốn xin nghỉ đi bệnh viện khám một chút.”

Niên Quân Đình bỗng nhiên nhớ tới tối hôm qua Lạc Tang có nói, anh ta nhíu mày, gật đầu: “Đi đi, khi nào trở về?”

“Nếu không có vấn đề gì lớn thì tôi sẽ nhanh chóng trở về.” 

Ngô quản gia rời đi, Niên Quân Đình mới quay đầu nhìn Lạc Tang ngồi đó mím môi nhìn mình.

Bộ dạng kia giống như đáng muốn nói: “Anh xem, tôi không nói dối đúng không? Ngô quản gia không khỏe thật mà.”

Niên Quân Đình nhếch môi: “Xem như bị cô tìm được lý do hoàn mỹ chiếm tiện nghi của tôi.”

Lạc Tang: “...”.