Em từng nói tĩnh yêu là vĩnh hằng, trên thực tế, sinh mệnh của nó chỉ là “đã từng tồn tại”.

—2-10

Đợi đến khi ba món hai mặn một canh đã nấu xong, hai cha con quây quần bên bàn ăn, vào miệng tất cả chỉ là mùi vị bình thường, thế mà Ninh Thư ăn đến những ba chén cơm.

Ninh Hoài Đức nhìn bộ dáng ngấu nghiến của con, bèn cười nói: “Bữa trưa của trường ăn không ngon sao?”

Ninh Thư lắc đầu, “Đồ ăn ba xào, ngon lắm ạ.”

Lúc trước khi cậu chọn ôn thi lại, chủ nhiệm cũ vì nghĩ cho hoàn cảnh gia đình cậu nên cố ý xin với hiệu trưởng, bữa ăn trưa tại trường của Ninh Thư chỉ tính nửa giá, Lý Phong Kình ngay lúc đó đã sảng khoái đồng ý, điều này làm cho cậu kinh ngạc thật lâu, thẳng đến một ngày nọ Lý Phong Kình đột nhiên tìm cậu, nói muốn tự mình hướng dẫn cho cậu ôn thi, sau đó cái cảm giác mơ hồ này mới đỡ dần.

Dù sao thì, vô công bất thụ lộc. (Không làm gì thì đâu có tự dưng được thưởng, gần bằng với câu “có làm thì mới có ăn”.)

Ninh Hoài Đức cười gõ đũa lên miệng chén, vẻ mặt khoái trá nói với cậu: “Ngon thì ăn nhiều một chút.”

“Con ăn hết nổi rồi, ăn nữa vỡ bụng mất.” Ninh Thư lau khóe miệng, cười đáp.

Câu nói này khiến ông bật cười ha ha một cách thoải mái, cậu nhìn nếp nhăn giữa trán cha giãn ra, lần đầu tiên phát hiện, thì ra mười mấy năm này cậu đã bỏ lỡ nhiều khoảng thời gian đáng lý ra đã có thể trở nên tốt đẹp và hạnh phúc đến như vậy.

Sau khi ăn xong, Ninh Thư khăng khăng đòi rửa chén, Ninh Hoài Đức thì ngồi trên chiếc ghế mây cũ kỹ trong sân đọc báo hoặc là mấy cuốn tạp chí nhặt từ bên đường. Rửa chén xong, Ninh Thư cũng ngồi xuống cạnh cha, trong tay cầm cuốn sách lịch sử hay chính trị gì đó, hai cha con không ai lên tiếng, cứ như vậy im lặng mạnh ai đọc của người nấy, ấy vậy mà lại có thể ngồi ngốc được suốt mấy giờ, đây cũng là cách giải trí trong khoảng thời gian giữa lúc sau khi tan học và trước giờ làm thêm của Ninh Thư.

Ninh Hoài Đức đọc báo được một nữa, bỗng nhiên lên tiếng hỏi cậu: “Đúng rồi, mai ba đi xưởng giày kết tiền lương, con không cần đi cùng ba đâu.”

Ngón tay đang lật sách của Ninh Thư chợt khựng lại, cậu hỏi: “Mai mấy giờ ạ?”

“Bên xưởng hẹn chiều bốn giờ rưỡi đi, bình thường buổi sáng không thể phát tiền lương được, làm ăn người ta kỵ việc này.”

“Mai bốn giờ con về, ba ở nhà chờ con về rồi mình đi.”

Ninh Hoài Đức còn muốn khuyên con trai mình, vừa đảo mắt nhìn sang thì thấy vẻ mặt của con, ông chỉ đành bất đắc dĩ khép miệng lại, đứa con trai này hình như có chút không giống với trước đây.

Tuy rằng vẫn hiếu thuận và tỉ mỉ như cũ, thế nhưng trong lời nói dường như đã có gì đó khác hơn nhiều, biết rõ là nên phản bác rồi không hiểu sao lại do dự, cuối cùng ông chỉ đành phải thêm vào một câu: “Ngày mai bốn giờ con về được sao? Đừng để trễ nãi việc học.”

Ninh Thư không ngẩng đầu lên, mắt chỉ chăm chú nhìn vào ảnh lưu niệm của Chu Ân Lai ở Học viện quân sự Hoàng Phố, cậu nói: “Con sẽ tranh thủ học xong hết bài của ngày mai, ba chỉ cần chờ con về là được.”

Cuối cùng thì Ninh Hoài Đức cũng không nói gì thêm.

Hôm sau, Ninh Thư đúng bốn giờ về tới nhà, đạp chiếc xe đạp cũ trong nhà chở cha cậu đến xưởng, tuy rằng ba đã làm ở chỗ này hơn mười năm, thế nhưng đây lại là lần đầu tiên cậu đến nơi này. Xưởng do một loạt nhà trệt tạo thành, từ bên ngoài nhìn vào trông như một khu dân cư thông thường, Ninh Thư dựng xe dựa vào bức tường của căn phòng treo tấm biển “Phòng bảo vệ”, sau đó cùng cha vào bên trong.

Có vài người đi lướt qua sẽ lên tiếng chào hỏi cha cậu, còn lại thì im lặng không nói gì.

Ninh Thư yên lặng đi theo sau cha, vẻ mặt bình thản.

Đi vào phòng làm việc, có một người phụ nữ trung niên trông như là thư ký ngồi sau bàn làm việc, sau khi nghe mục đích tới của họ, bèn liếc mắt nhìn Ninh Hoài Đức và Ninh Thư, sau đó nói: “Tài vụ của chúng tôi hôm nay không có ở đây, ngày mai trở lại đi.”

Vẻ mặt Ninh Hoài Đức cứng đờ, vừa định nói gì đó thì Ninh Thư đang đứng cạnh ông bỗng dưng lên tiếng: “Cô Lý, cha tôi một tháng trước đã xin nghỉ việc, bên xưởng đã hẹn ngày hôm nay sẽ kết lương cho cha tôi, nếu để qua ngày hôm nay, bên xưởng sẽ phải bồi thường cho chúng tôi theo quy định của luật lao động. Nếu cô không có ý kiến, tôi sẽ lập tức gọi cho người của cục lao động xuống hòa giải, thế nào?”

Người phụ nữ trung niên nọ sửng sốt, nhìn cậu thiếu niên đang nói chuyện trước mặt mình, thần thái lạnh lùng, giọng nói lãnh đạm, mặc dù tuổi còn trẻ, cũng đã đủ khiến cho trong lòng bà hoảng sợ, ngay cả giọng nói cũng trở nên lắp bắp: “Cậu… làm sao cậu biết tôi họ Lý?”

Ninh Thư chỉ vào thẻ công tác trên bàn của bà ta, “Cô Lý vẫn chưa trả lời vấn đề vừa rồi của tôi, rốt cuộc có muốn mời người của Cục lao động xuống một chuyến hay không?”

Nửa tiếng sau, hai cha con từ phòng làm việc ra, đi tới chỗ để xe đạp, Ninh Hoài Đức không nhịn được hỏi: “Nếu vừa rồi cô ta khăng khằng đòi để cho người của Cục lao động xuống thì làm sao?”

Ninh Thư dựng thẳng xe đạp lên, nhảy lên yên xe, ý bảo cha ngồi vào yên sau, mới chậm rãi giải thích: “Ba, ba làm ở chỗ này cũng chục năm rồi, chẳng lẽ ba không phát hiện đây là xưởng đen sao?”

(Xưởng đen: ý Ninh Thư là nhà máy này là chỗ làm ăn mờ ám, không phải dạng nhà máy làm ăn chính đáng.)

Hơn nửa ngày cũng không nghe thấy tiếng của Ninh Hoài Đức, dường như ông đang suy tư về vấn đề mà Ninh Thư vừa nói.

“Nhà máy nếu xây ở ngoại thành thì rất bình thường, thế nhưng thiết bị mà một nhà máy chính quy cần phải có thì ở đây một cái cũng không có, đến cái cơ bản nhất là tấm bảng hiệu cũng không nhìn thấy, chỗ như vậy nếu mời người của Cục lao động xuống xem, mọi chuyện sẽ càng trở nên khó cứu vãn, cho nên, bọn họ không thể để cho người của Cục lao động tới được.”

Ninh Hoài Đức nghe xong thì trầm mặc thật lâu, cuối cùng bèn thở dài: “Người quả nhiên là đã già, không so được với lớp trẻ tụi con.”

“Ba, ba mới có bốn mươi thôi, không già chút nào.” Ninh Thư đạp xe, thanh âm hòa tan trong gió, cũng không biết cha ngồi phía sau có nghe được hay không.

Về đến nhà cũng đã chừng năm giờ rưỡi, Ninh Thư nghĩ tới việc hôm nay về sớm còn có một vài nội dung chưa ôn xong, thế nên cậu quay lại trường. Thường thì Lý Phong Kình mãi tới khuya mới về nhà được, lúc này hẳn là vẫn còn đang ở phòng làm việc. Hoàng hôn của mùa hè luôn rất dài, hơn bảy giờ trời mới hoàn toàn tối hẳn, chỉ là đại đa số học sinh đều đã tan học, sân trường trông có hơi vắng vẻ.

Không biết có phải vì trước đây luôn vội vàng hay không mà lúc này cậu mới phát hiện ngôi trường này thật ra rất đẹp, công tác phủ xanh trường học làm cũng tốt, vườn hoa sân cỏ, núi giả suối phun, cây anh đào và cả những con đường nhỏ với những bóng cây phủ rợp hai bên đường, đan xen với những tòa nhà giảng dạy tạo thành một cảnh trí khác biệt. Ninh Thư đứng dưới một gốc anh đào ở khu nhà bên phía đông, những tia nắng nhỏ vụn hắt xuống từ kẽ lá, tạo nên những khoảng sáng tối không đồng đều giữa người cậu và mặt đất, khiến cho người ta mê loạn lạ thường.

“Đúng là cô gái không có ý tứ, tôi không có hứng thú với cô.”

Bên cạnh đột ngột vang lên tiếng của một nam sinh, Ninh Thư nhìn qua theo phản xạ có điều kiện, chỉ nhìn một bên mặt cậu đã nhận ra ngay cậu thiếu niên xinh đẹp đang đứng cách đó không xa chính là nam sinh miệng đầy lời thô tục ghé vào vai Trương Hiểu cách đây không lâu.

Hai từ “kiều diễm” này phần lớn đều dành để nói con gái, thế nhưng đối mặt cậu thiếu niên này, lần đầu tiên Ninh Thư có lại loại nhận thức như vậy. Mặt trái xoan, cặp chân mày mảnh, cánh mũi khéo léo cộng thêm đôi môi với độ dày vừa phải, nhất là cặp mắt phượng kia, phảng phất như là trời sinh mang theo ma lực câu hồn người, khiến cho ai nhìn thấy cũng không nhịn được phải trầm mê trong đó, những ngũ quan xuất chúng này phối hợp với nhau hợp lại một chỗ, gặp qua một lần thôi cũng sẽ khó mà quên được.

Đứng đối diện thiếu niên xinh đẹp đó là một cô bé mặc đồng phục học sinh, tóc dài xõa vai, đôi vai liên tục run rẩy, một bộ mong manh dễ vỡ.

“Thế nhưng…” Ngay cả thanh âm cũng nhỏ như tiếng muỗi.

Thiếu niên cau mày một cách không kiên nhẫn, đôi môi duyên dáng khẽ mở: “Mẹ nó tôi nói rõ như vậy cô vẫn không hiểu sao? Không có hứng thú là không có, giờ cho dù cô có đứng trước mặt tôi cởi hết tôi cũng sẽ không có phản ứng, hơn nữa…” nói đến đây, khóe môi cậu ta đột nhiên cong lên, không hiểu sao lại mang đến sự tà mị: “Tìm một bạn trai bộ dáng còn xinh đẹp hơn mình, cô không cảm thấy mất mặt sao?”

Ninh Thư khẽ nhíu mày, mặc dù đối với nữ sinh mình không thích cần phải dứt khoát từ chối, thế nhưng cậu thiếu niên trước mắt này rõ ràng đã đi quá giới hạn.

Dịu dàng với nữ sinh, đây là tố chất cần phải có.

Bị thiếu niên từ chối thẳng thừng như vậy, là ai thì cũng sẽ không ở lại nổi được nữa, Ninh Thư chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng đau lòng ấy chạy đi, đang chuẩn bị rời khỏi chỗ này, cậu thiếu niên cách đó không xa kia cũng nhìn thấy cậu, “Ồ, đây không phải là Ninh Thư sao?”

Ninh Thư lui ra sau hai bước, “Xin chào.”

“Tôi tên Cảnh Phong, bạn của Trương Hiểu, cậu còn nhớ tôi chứ?” Cái gọi là tự tin, không gì hơn cái này.

Ninh Thư gật đầu, không muốn dừng lại lâu hơn, đối với cậu nam sinh tên Cảnh Phong này cậu thực sự không có ấn tượng gì tốt, “Tôi có việc phải đi trước.”

“Fuck! Cậu cũng không nể mặt chút nào vậy, tôi vừa tới cậu đã đòi đi, lẽ nào nãy giờ cậu thấy hết rồi hả?” Cảnh Phong vừa nói vừa đi về phía cậu, đôi mắt câu hồn người khẽ híp lại thành một đường, nguy hiểm không nói thành lời.

“Bạn học Cảnh rất được hoan nghênh.” Ninh Thư nhàn nhạt đánh giá, một cách rất thẳng thắn.

Khóe miệng Cảnh Phong giật giật hai cái, tiếp tục lại gần, “Cậu là học sinh trường này?”

“Chẳng lẽ cậu không phải?”

Khóe miệng Cảnh Phong giật lần hai, phát hiện mình đã dồn Ninh Thư vào góc tường, còn chưa bắt đầu sổ nguyên một tràng, phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói bình tĩnh, bình tĩnh đến mức phảng phất như đã mất đi độ ấm: “Cảnh Phong.”

Tuy rằng chỉ có hai chữ, thế nhưng cả người Cảnh Phong gần như không bị khống chế mà run rẩy vài cái, sau đó cứng người xoay sang chỗ khác, “A… ha ha, anh họ, trùng gợp ghê.”

Theo đường nhìn của Cảnh Phong nhìn sang, Ninh Thư thấy một người đàn ông đứng ở chỗ mà cậu vừa đứng khi này, đưa lưng về phía tịch dương, vẻ mặt âm trầm.

Bóng dáng cao ngất ấy dưới ánh nắng chiều bị kéo thành một cái bóng thật dài, dài đến chân họ, người nọ để lộ ra một gương mặt quen thuộc, anh tuấn đến mức người khác không cách nào nhìn thẳng, Ninh Thư cũng đang hết sức lảng tránh gương mặt ấy.

Lý Nghiêm Hi bước từng bước tới gần, dừng lại bên cạnh Cảnh Phong, cả người Cảnh Phong đã hoàn toàn cứng còng, quên mất luôn tay của mình hoàn toàn đang chống lên bức từng sau lưng Ninh Thư, cho tới khi nghe tiếng của anh họ mới chợt như từ trong mộng tỉnh lại, vội rút tay mình về, “Cảnh Phong, cậu định xuất ngoại học lên tiếp đúng không?”

“Không… không có! Anh họ, em chỉ đến thăm bạn thôi à,” lập tức chuyển đường nhìn về phía Ninh Thư, “Anh họ, đây là Ninh Thư, học sinh của cao trung Kỷ Phong.”

Lý Nghiêm Hi nhìn sang Ninh Thư, gương mặt vẫn cứng ngắc chợt xuất hiện một nụ cười như có như không, chỉ trong nháy mắt lại biến mất không còn thấy bóng, Cảnh Phong dụi mắt nhiều lần mới miễn cường tự nói với mình đó chỉ là ảo giác.

“Phong Kình nói em về rồi.”

Tuy rằng kinh ngạc với mối quan hệ bà con của cậu thiếu niên này và Lý Nghiêm Hi, nhưng vẻ mặt cậu vẫn bình tĩnh, cậu gật đầu, trả lời ngắn gọn: “Khi nãy có chút việc nên chậm trễ, giờ đang chuẩn bị trở về học xong phần còn dư lại.”

Lý Nghiêm Hi đưa tay nhìn đồng hồ, nói với cậu: “Phong Kình đã về rồi, hôm nay tới đây thôi.”

“Vậy ư? Vậy tôi về trước đây.” Ninh Thư ngẩng đầy nhìn lên lầu bảy, tuy rằng đứng chỗ này nhìn không tới phòng làm việc của hiệu trưởng, thế nhưng cậu có cảm giác Lý Phong Kình không thể nào lại rời trường sớm như vậy được.

Xoay người định đi, tay đột nhiên bị người kéo, cậu vừa quay lại đã đối diện với ánh mắt dịu dàng của người nọ: “Thời gian tiếp theo có thể dành cho tôi không?”

Ninh Thư ngây ngẩn, còn chưa nghĩ nên trả lời thế nào, đã nghe tiếng của Cảnh Phong đột nhiên chen vào: “Anh họ, câu này của anh cũng quá mập mờ rồi đi?” Bị anh họ trừng, lập tức rụt cổ quay về với trạng thái người qua đường.

“Xin hỏi Lý tiên sinh còn có chuyện gì sao?” Ninh Thư phục hồi tình thần lại, bình tĩnh hỏi, không dấu vết rút tay về, không nhìn tới vẻ mặt của Lý Nghiêm Hi, ngay khoảnh khắc vừa rồi, cậu suýt chút nữa đã quên mất lời cha dặn, quên phải giữ khoảng cách, quên, bọn họ không phải là người cùng một thế giới.

Lý Nghiêm Hi lặng yên nhìn cậu, lập tức nói rằng: “Tôi muốn mua một món quà sinh nhật cho đứa em trai, thế nhưng lại không biết rõ mấy đứa trẻ cỡ tuổi này thích gì, em và nó gần tuổi nhau, cho nên tôi muốn em cho tôi chút ý kiến, nếu như em không tiện đi cũng không sao, tôi nghĩ cách khác vậy.”

“Anh muốn tôi đi mua quà với anh?” Ninh Thư nhìn anh ta, kinh ngạc hơn hết.

Trong ấn tượng của cậu, Lý Nghiêm Hi là một sự tồn tại hoàn hảo, dũng cảm và quả quyết, thông minh lại biết nhìn xa trông rộng, là một người đặc biệt, người như vậy không có khả năng tới một món quà sinh nhật cũng không biết làm sao để mua, thì coi như anh ta không biết, bên cạnh anh ta cũng sẽ có người chuyên sắp xếp những việc như thế này. Tuy lúc này trong đầu cậu đang phân tích hết thảy mọi loại khả năng, miệng lại phản ứng trước cả não.

“Ừ, bây giờ em đi được chứ?” Đại khái là do thanh âm của đối phương quá đỗi dịu dàng, còn mang theo cả sự khẩn cầu rõ ràng trong đó, câu từ chồi thế nào cũng nói không nên lời, cuối cùng cậu cũng chỉ đành gật đầu đồng ý.

Lý Nghiêm Hi đương nhiên mỉm cười vui vẻ, nụ cười khiến cho gương mặt đẹp như tượng ấy càng thêm chói mắt, trong mắt Ninh Thư, cậu chỉ cảm thấy lóe sáng đến mức khiến không một ai có thể nhìn kỹ.

“Về nhà sớm đi, dì đang giận đấy.” Đi ngang qua Cảnh Phong, Lý Nghiêm Hi trầm mặt nói khẽ, đợi đến khi Cảnh Phong – người nãy giờ vẫn đang bị vây trong trạng thái đờ đẫn – bình tĩnh lại thì bóng dáng của hai người đã mất hút, cậu ta nhìn về phía chỗ trống trước mặt, lẩm bẩm một câu: “Anh họ, chiêu này của anh cũng quá tệ rồi.”