Về nước đã được vài ngày, Thu Ý Hàm và Trọng Lâm vẫn chiến tranh lạnh như trước, trong lòng Thu Ý Hàm vẫn mong Trọng Lâm có thể đến năn nỉ cô, cô hy vọng họ còn có thể có tương lai. Nhưng mà, mấy ngày nay hoàn toàn không có tin tức của anh, chẳng lẽ đây là tình yêu anh nói sao. Hay do chính cô trước đó đã nhiều lần cự tuyệt khiến anh nghĩ rằng không còn cơ hội, vậy cô có nên xuống nước tự mình chủ động đi tìm anh hay không?



“Ta đã bàn bạc ổn thỏa với nhà họ Lăng rồi, mùng một tháng sau anh phải đính hôn với Lăng Tuyết, hai nhà chúng ta là thế giao (thân thiết mấy đời), chuyện đám hỏi đối với tập đoàn có lợi ích phát triển rất lớn.” Cha Trọng gọi Trọng Lâm vào thư phòng, không phải thương lượng với anh, mà là bắt anh phải phục tùng.

“Cha gọi tôi trở về chính vì việc này? Đối với tôi điều đó không cần thiết…, cha không tin vào năng lực con trai mình sao, tiếp theo không lâu nữa tôi có thể thâu tóm Thu thị, chuyện đó cũng có ích cho sự phát triển của tập đoàn, tôi làm việc còn không cần phải hy sinh hôn nhân của chính mình.” Trọng Lâm không thích người khác bài bố cho anh, cho dù là cha ruột sinh thành ra anh cũng không được, huống chi trong lòng anh chỉ có mẹ, không có cha. Còn người trước mắt đây chẳng qua là một trong những người hại chết mẹ anh mà thôi. Tất cả những người đã từng làm hại mẹ anh, anh sẽ lần lượt đối phó từng người bọn họ.

“Cho dù anh không cưới Lăng Tuyết, ta cũng không để cho anh cùng người nhà họ Thu đến với nhau. Anh cưới ai cũng được, ngoại trừ Thu Ý Hàm.” Cha Trọng nói kiên quyết, “Anh cho rằng, sau khi anh thâu tóm Thu thị, cô ta còn có thể xem như chưa từng phát sinh việc gì mà gả cho anh hay sao?”

Chuyện xảy ra mười năm trươc vẫn như một cái gai cắm trong tim Trọng Thiên, ông tuyệt đối không cho phép sự việc đó lộ ra, ông không thể chịu được, cho nên, ông tuyệt đối không thể để cho con gái người phụ nữ kia bước chân vào nhà của họ.

Nghe thấy lời đó của cha, Trọng Lâm rất kích động, tuy rằng sau khi thâu tóm tập đoàn Thu thị, anh vẫn có thể giao cho Thu Ý Hàm quản lý, chẳng qua phải mang tên của Trọng thị. Anh cũng không làm cô bị tổn thương, anh làm như vậy chỉ vì muốn đánh cho Thu Vân Long một đòn đau. Hơn nữa quan hệ giữa cha và con gái bọn họ cũng không tốt, nói không chừng cô sẽ không trách anh. Nhưng, với tính cách cương liệt của Thu Ý Hàm, cô có thể chấp nhận hay không? Trong lòng anh đã có đáp án. Nhưng anh không thể buông tay, cho dù phải kéo cô cùng nhau đi xuống địa ngục cũng không hối tiếc.

“Hừ, muốn đám hỏi ông có thể đi đám con rơi bên ngoài cua ông, đừng tưởng tôi không chuyện trăng hoa của ông.” Trọng Lâm nói rõ ràng với cha, mặc kệ chuyện ông ta có con rơi ở bên ngoài là thật hay giả, anh cũng không thể nghe theo lời ông nói. Anh không còn là đứa bé không hiểu chuyện ngày xưa nữa.

Ông Trọng Thiên nhìn anh rời khỏi thư phòng, cũng không phủ nhận chuyện ông ở bên ngoài có con rơi. Tuy rằng không phải hậu quả từ chuyện trăng hoa, nhưng hai mươi tám năm trước, quả thật đã có một người phụ nữ sinh một đứa con cho ông. Nhưng đứa bé đó đã không còn tồn tại trên thế gian này từ lâu rồi. Ông sẽ không bỏ qua cho bất cứ ai cản đường mình, kể cả có quan hệ máu mủ ruột rà đi chăng nữa. Cho nên lần này, nó không muốn cưới cũng phải cưới, Trọng Thiên ông tự nhiên có biện pháp buộc nó đi vào khuôn khổ. Ông sống mấy chục năm nay cũng không phải sống uổng phí, Trọng Lâm chỉ vừa mới ra đời, muốn đấu với ông, không biết tự lượng sức.



Dường như đã rất lâu rồi không được nhìn thấy Ý Hàm, anh muốn đi gặp cô, lại sợ chọc cô giận, thế nhưng sự việc kia có nên báo trước cho cô biết? Gặp phải khó khăn trong chuyện tình cảm Trọng Lâm cũng không có hăng hái giải quyết như chuyện trên thương trường, anh chẳng qua cũng chỉ là một người đàn ông rơi vào biển tình mà thôi.



Thu Ý Hàm đẩy văn kiện sang một bên, lấy tay chống cằm, nhìn ngoài cửa sổ. Đúng như lời Trọng Lâm, chuyện ở tập đoàn hết thảy đã khôi phục bình tĩnh. Tuy rằng sự thật đã cho thấy Trọng Lâm không có làm gì tổn hại đến cô, nhưng cô vẫn không đủ can đảm chủ động đi tìm anh, đấu tranh đã nhiều ngày, rốt cuộc cô cũng không biết nên làm gì bây giờ?

“Tổng giám đốc”, thư ký Trần nhìn thấy Thu Ý Hàm đang thất thần, muốn gọi cô tỉnh lại.

“Chuyện gì?” Thu Ý Hàm nghe thấy giọng của thư ký Trần nên quay đầu lại.

“Tôi muốn hỏi thử xem mọi người có thể tan tầm được chưa?” Thư ký Trần bị những người ngoài kia đẩy vào. Thu Ý Hàm đối với mọi người thường ngày rất nghiêm khắc nên cô lo lắng làm như vậy sẽ chọc tới cô.

“Hiện tại đã mấy giờ rồi?” Thu Ý Hàm không ngờ chính mình lại ngồi ngây người lâu như vậy.

“Bảy giờ tối rồi.”

“Mọi người vất vả rồi, thời gian sau giờ tan tầm sẽ được tính phí tăng ca.” Thu Ý Hàm đối với nhân viên luôn công chính.

“Tổng giám đốc, ngày mai chủ tịch Lăng thị mời cô đi tham gia tiệc rượu mừng thọ thứ năm mươi, đêm mai sáu giờ rưỡi tại địa điểm xx.”

“Để Trình phó tổng thay tôi đi, hãy nói tôi bị bệnh, cần nghỉ ngơi.” Thu Ý Hàm không thích nhất chính là loại xã giao này, con gái và con trai độc nhất của Lăng thị cũng đã tới tuổi kết hôn, tiệc rượu lần này khẳng định là để lựa chọn ra đối tượng đám hỏi, loại chuyện này Thu Ý Hàm cô không có hứng thú, hơn nữa tâm tình cô đang rất tệ.

“Mấy ngày hôm trước Trình phó tổng đã xin nghỉ phép.” Thư ký Trần phụ trách nhắc nhở Thu Ý Hàm chuyện này.

“Vậy sao? Vậy ngày mai tôi sẽ đi, có nói cần đưa bạn nam theo không?” Trình Dịch Phong vừa trở về liền xin nghỉ phép một tuần, cô thế mà lại quên mất chuyện này, lúc đó cô cũng không có hỏi là vì nguyên nhân gì. Thu Ý Hàm cười cười, chuyện chính mình còn chưa biết nên làm sao bây giờ, còn muốn quản chuyện người khác.

“Không có.” Thư ký Trần nói chi tiết cụ thể.

“Uhm, vậy cô có thể ra về rồi.” Thu Ý Hàm cho phép cô ấy rời đi.

Trọng Lâm lái xe đến đậu dưới lầu tập đoàn Thu thị một lúc, ngước mắt nhìn lên tầng cao nhất, mày nhíu lại thật sâu, lại lái xe rời đi.



Nhìn thấy bóng dáng Trọng Lâm, Thu Ý Hàm cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, giao tình giữa Trọng thị và Lăng thị luôn rất tốt. Thu Ý Hàm chưa kịp dời tầm mắt, Trọng Lâm đã xoay người lại, hơn nữa còn thấy rồi đi về phía cô. Giờ nên đối mặt với anh hay là trốn tránh? Thu Ý Hàm chưa kịp ra quyết định, Trọng Lâm đã đứng ở trước mặt cô.

“Nhân dịp ngày hôm nay, tôi muốn thuận tiện công bố một chút chuyện hôn sự của ái nữ.” Chủ tịch Lăng thị, cũng chính là “thọ tinh” ngày hôm nay không ngoài dự đoán của Thu Ý Hàm nói ra chủ đề ngày hôm nay.

“Ái nữ Lăng Tuyết cùng cháu Trọng Lâm sẽ nắm tay nhau làm lễ đính hôn vào mùng một tháng sau, Lăng thị và Trọng thị cùng hợp tác bền chắc cùng nhau tạo ra vương quốc thương mại lớn hơn nữa.” Lời Lăng Thượng Quốc nói giữa buổi tiệc hoàn toàn đánh nát tất cả quyết tâm của Thu Ý Hàm, lời Trọng Lâm nói cô hoàn toàn không nghe vào.

“Thực xin lỗi, tôi có việc, xin lỗi không tiếp chuyện được.” Nghe thấy việc như thế, Thu Ý Hàm không muốn lại đối mặt với anh nữa.

Trọng Lâm cảm thấy rất tức giận vì Thu Ý Hàm hoàn toàn không cho anh cơ hội giải thích nào, nên mặc cô rời đi. Còn chuyện cha anh dám không cần sự đồng ý của anh mà tuyên bố hôn sự kia, vậy thì kết quả cuối cùng cứ để cho chính ông ta nhận lấy.