Chuyển ngữ: Pussycat

“Các người là ai?” Thu Ý Hàm không biết nên làm gì đối với những vị khách không mời mà đến, xông vào bất thình lình này. Chẳng lẽ lại là do người trước kia phái đến, nhưng mà làm sao chuyện cô ở trong này lại bị phát hiện?

Thu Ý Hàm không kịp suy nghĩ rõ ràng thì bị hôn mê bất tỉnh. Lúc cô tỉnh lại thì phát hiện mình đang ở trong một căn phòng lạ. “Tiểu thư, cậu chủ nói cô bị người xấu bắt đi, A Li rất lo lắng cho cô. May mà cậu chủ cứu cô về nhanh như vậy.” Giọng nói này đúng là của A Li, không sai được. Lần này lại là người kia, vì sao anh ta nhất định không chịu buông tha cô?

Thu Ý Hàm nhắm mắt lại, rốt cuộc là người kia muốn làm cái gì? Bây giờ, cô bị thương thành thế này, hoàn toàn không thể làm được cái gì. Lẽ nào anh ta muốn cô dưỡng thương cho tốt để tiếp tục hưởng dụng sao? Như vậy không phải rất phiền toái sao? Cô cũng không phải loại phụ nữ quyến rũ gợi tình gì, tại sao phải nhất định là cô?

Bây giờ, cả người Thu Ý Hàm không có sức lực. Đoán chừng nguyên nhân bỗng nhiên cô bị té xỉu trước đó là vì bị bỏ thuốc. Bởi vì phía sau lưng bị thương cho nên giờ đây cô chỉ có thể nằm nghiêng trên giường, A Li cũng không dám rời cô nửa bước. Lần đầu trốn dễ dàng, nếu như muốn trốn nữa, còn có thể trốn ra ngoài được sao?

Vì cứu cô mà A Hổ đã mất đi mạng sống, còn cô thì lại ngồi chờ chết như vầy? Không được! Lúc A Hổ ngã xuống, cô thấy khoé môi người đàn ông đã giết anh mang một nụ cười đáng nghi. Có thể là có người cố ý mưu sát A Hổ. Nếu nhớ được tới đây, vậy cô phải tra ra chuyện này cho rõ ràng.

Trời lại tối, A Li cũng rời khỏi phòng. Lúc đi cô không bật đèn, có lẽ là cô cho rằng Thu Ý Hàm đã ngủ rồi. Thu Ý Hàm thử nhớ lại vị trí công tắc đèn rồi mò mẫm qua đó.

“A!” Thu Ý Hàm còn chưa kịp bật đèn thì cửa đã bị mở ra. Là người kia đã trở lại sao? Trong tiềm thức, Thu Ý Hàm tràn đầy sợ hãi anh ta. Cô chậm rãi lui về phía sau nhưng bất thình lình bị anh ta bế lên.

“Thả tôi xuống!” Tuy rằng anh rất cẩn thận không đụng tới vết thương ở sau lưng cô, nhưng mà nghĩ đến anh ta có thể cưỡng bức cô, Thu Ý Hàm không thể nào mà không giãy dụa.

Người kia ôm cô đến trên giường, để cho cô nằm sấp lại, vén áo cô lên từ phía sau. Thu Ý Hàm cảm giác được từng đợt mát lạnh, đó là tay của anh ta đang vuốt lưng cô. Những nơi anh ta vuốt ve qua Thu Ý Hàm cảm thấy thật dễ chịu, hẳn là trên tay anh ta có thuốc.

“Rốt cuộc anh là ai?” Mặc dù anh ta bôi thuốc cho cô nhưng Thu Ý Hàm không thể tha thứ những chuyện anh ta đã làm đối với cô. Nhưng mà người kia cũng không trả lời, tiếp tục lặng im như đêm tối.

Không nghe anh ta trả lời làm Thu Ý Hàm rất tức giận. Rốt cuộc anh ta coi cô là thứ gì? Nhìn cô rất giống một món đồ chơi sao? Thu Ý Hàm ngồi dậy, dùng tay không bị thương tát anh ta một cái. Bị cô tát nhưng người kia cũng không có phản ứng, đứng đó không nhúc nhích. Anh ta như thế càng làm Thu Ý Hàm tức giận thêm.

Không biết lấy đâu ra sức lực, Thu Ý Hàm đẩy anh ta ra, vọt tới chỗ công tắc đèn mà cô đã lần mò ra, ấn mở công tắc. Lúc này đây người kia cũng không ngăn cản cô.

Thế nhưng bộ dạng người trước mặt lại cho Thu Ý Hàm một cú quá nặng. Cô thà rằng anh ta không cho cô bật đèn lên như trước.

Trọng Lâm thấy Thu Ý Hàm bật đèn lên cũng không hề trốn tránh. Ngay từ đầu, anh biết rõ là mình không nên làm như vậy. Anh không biết phải đối mặt với cô như thế nào, nhưng anh lại nhớ cô, muốn gặp cô, dưới tình thế cấp bách lại dùng phương pháp này. Khoảnh khắc tay cô đánh tới thì Trọng Lâm đã hối hận, nhưng sự việc đã rồi, anh không thể không tiếp tục.

“A, ha ha…” Thu Ý Hàm phát ra tiếng cười bất lực, mặc kệ quần áo bây giờ của mình có tả tơi hay không. Cô đứng đó, mặc cho quần áo rơi xuống đất, nói: “Trọng Lâm, anh đùa giỡn tôi như vậy thấy vui không?”

Giọng nói của Thu Ý Hàm bắt đầu run rẩy. Cô thà rằng cô không quen biết người bị cô đánh, cũng không muốn tin rằng Trọng Lâm lại làm đến trình độ này.

Thu Ý Hàm chậm rãi đi đến trước mặt Trọng Lâm, cởi quần áo còn lại ra: “Không phải là anh muốn như thế này sao? Bây giờ, tôi đang ở ngay trước mặt anh, anh không cần dùng những thủ đoạn bỉ ổi ấy.”

Khi nghe thấy Thu Ý Hàm nói như vậy, Trọng Lâm muốn mở miệng nói gì đó nhưng điều gì cũng chưa nói, anh đứng lên rời khỏi căn phòng này. Anh chỉ muốn giữ cô ở bên người, chưa từng nghĩ làm cô bị tổn thương. Nhưng anh không ngờ càng làm như vậy là tổn thương cô càng sâu. Mặc dù Trọng Lâm đã ra khỏi phòng nhưng anh vẫn tựa vào bên ngoài cửa, giống như ngày đó ở bệnh viện, cô ở bên trong, anh ở bên ngoài. Nhưng bây giờ, mọi thứ đều đã khác rồi.

Muốn khóc sao? Không! Thu Ý Hàm thầm nhủ với bản thân mình, bây giờ cô sẽ không chảy một giọt nước mắt vì anh nữa. Những giọt nước mắt trước đây, cô cũng cảm thấy buồn cười.

Nếu bây giờ cô đòi bỏ đi thì anh sẽ buông tay sao? À, anh có tư cách gì để nói không buông tay. Bản thân cô vốn cũng chỉ là một con cờ của anh mà thôi, có lẽ là anh còn chưa chơi đủ, muốn tiếp tục chơi đùa thêm vài ngày nữa mà thôi, cô còn có thể hy vọng anh luyến tiếc mình cái gì chứ?

Chỉ có điều bây giờ cô không thể đi được. Cô còn chưa có điều tra ra được người đã giết chết A Hổ. Cô không thể để cho A Hổ chết không minh bạch như vậy.

Là người của Trọng Lâm làm sao? Hay người kia chính là anh. Nhưng mà tại sao anh muốn giết A Hổ? Bởi vì anh ta muốn tự cứu cô sao? A Hổ có nói là Trọng Lâm cứu anh ta, nhưng mà có thể cứu thì cũng có thể giết được. Tuy rằng Thu Ý Hàm không muốn thừa nhận nhưng thật sự trong lòng cô không muốn tin Trọng Lâm chính là hung thủ giết chết A Hổ.

“Là anh giết A Hổ phải không?” Thu Ý Hàm không muốn quanh co long vòng với Trọng Lâm, cô trực tiếp hỏi ra câu hỏi đã quấy rối cô cả một buổi tối này.

“Không phải.” Câu trả lời của Trọng Lâm khiến Thu Ý Hàm thở dài nhẹ nhõm. “Anh giúp tôi tra ra hung thủ đã giết chết A Hổ!” Không phải thỉnh cầu, mà là cô trực tiếp yêu cầu Trọng Lâm chuyện này.

“Em thích cậu ta?” Thấy Thu Ý Hàm quan tâm đến chuyện của A Hổ như vậy, trong lòng Trọng Lâm sinh ra một cơn ghen ghét, tức giận nhìn Thu Ý Hàm, tựa như là hy vọng cô có thể cho anh một câu trả lời phủ định.

“Tôi có thích anh ấy hay không không phải là vấn đề. Anh ấy chết là vì tôi, tôi phải tìm ra hung thủ giết chết anh ấy.” Thu Ý Hàm cảm thấy câu hỏi của Trọng Lâm thật vô lý, giọng nói bất giác cao lên.

“Anh có thể giúp em, nhưng mà em phải lấy anh.” Trọng Lâm nói ra điều kiện của mình. Anh không có biện pháp nào khác, bây giờ cơ hội này đã đến trước mặt anh, anh không muốn thả cô đi.

Thu Ý Hàm hiểu rõ nếu muốn Trọng Lâm giúp đỡ thế nào cũng có điều kiện. Nhưng mà cô thật không ngờ anh lại có thể mở miệng kêu cô lấy anh. Anh bày ra thủ đoạn, lợi dụng tình cảm của cô, mưu đoạt tập đoàn Thu thị, hại chết cha của cô, vậy mà anh còn có thể mở miệng kêu cô lấy anh. Ha ha… cô nên khóc hay nên cười đây?

Thấy Thu Ý Hàm không trả lời, Trọng Lâm lại nói thêm một câu: “Hoặc là, em muốn cho nhà em trở thành biển lửa?” Bây giờ, ngoài việc xác định cái chết của A Hổ ra, điều duy nhất có thể uy hiếp được cô cũng chỉ còn lại má Trương là người đã chăm sóc cô từ nhỏ. Giờ đây, Trọng Lâm chỉ muốn giữ cô ở bên người, nhưng không nghĩ đến làm như vậy sẽ tổn thương cô sâu bao nhiêu.

Cô có thể chết, nhưng mà má Trương thì không thể chết. Cô không muốn đem bất hạnh của cô làm liên luỵ đến cả nhà má Trương. Bây giờ, thật sự là cô không có sự lựa chọn nào khác ngoại trừ lấy anh sao?

“Được.” Giờ đây Thu Ý Hàm không có lựa chọn khác. Có lẽ con đường này hiển nhiên là điạ ngục, nhưng đối với cô mà nói thì đã không có sự khác biệt nào. “Nhưng tôi yêu cầu sau khi kết hôn sẽ ở chung với gia đình anh.”

Má Trương có nói lúc cô được mười tuổi, chuyện xảy ra của cha mẹ khi đó có liên quan rất lớn với nhà họ Trọng. Nếu anh muốn cầm tù cô thì cô cũng muốn đạt được mục đích của mình.

“Được, chỉ cần là điều em muốn anh đều có thể giúp em.” Trọng Lâm ôm chặt lấy Thu Ý Hàm. Anh nợ cô quá nhiều rồi.

Thu Ý Hàm không muốn nghĩ tới cảm nhận đối với cái ôm của Trọng Lâm. Xem tình hình trước mắt thì Trọng Lâm sẽ không để cho cô tự do nữa.

“Tôi muốn về nhà một lần.” Thu Ý Hàm phải quay về một lần để nói rõ với má Trương nơi của cô, cô biết chắc chắn bà rất lo lắng khi biết cô bị mất tích vài ngày.

“Tôi về lấy vài thứ, nếu anh lo lắng thì có thể phái người đi theo tôi.” Thu Ý Hàm thấy Trọng Lâm không có phản ứng, cô cho rằng anh đang lo lắng cô lại bỏ trốn.

Trọng Lâm không hề vui vẻ khi nghe được lời nói của Thu Ý Hàm. Rõ ràng là cô đã ở lại bên người anh nhưng anh không thể tả được dự cảm không tốt này là gì.

“Em muốn về khi nào cũng được, chỉ cần em quay lại trong ngày là được.” Trọng Lâm hít sâu một hơi: “Anh sẽ không bố trí người đi theo em.”

Trọng Lâm không hy vọng quan hệ giữa bọn họ trở thành như thế, nhưng mà lần đầu tiên anh cảm giác được có một số việc anh không thể khống chế.

“Trong vòng ba ngày phải tra ra ai là người phản bội Ám Môn.” Mệnh lệnh của Trọng Lâm khiến đối phương không có dũng khí phản bác lại.

Thu Ý Hàm hoàn toàn chưa từng thấy Trọng Lâm như thế này. Suy cho cùng, anh là dạng người gì, tại sao có khả năng điều khiển nhiều người biết võ như vậy. Ám Môn mà Trọng Lâm nói là một nơi như thế nào? Ở trong ấy, anh là người nào? Càng ngày Thu Ý Hàm càng cảm thấy rằng dường như cô hoàn toàn không biết anh.

“Tôi muốn hôm nay trở về.” Thu Ý Hàm muốn yên lặng một chút, suy nghĩ một chút chuyện sau này.

“Vết thương trên tay em còn chưa lành hẳn, hoạt động không tiện lắm. Anh đưa em qua đó, hay là… để A Li cùng đi với em?” Trọng Lâm lo trên đường trở về, một mình cô như vậy sẽ có nhiều bất tiện, rồi lại sợ cô không muốn để cho anh đi theo.

“Anh còn phải đi làm, sắp xếp cho tôi một tài xế lái xe là được. Trong nhà có má Trương có thể giúp tôi, một bàn tay của tôi còn có thể dùng được.” Cô biết không phải là Trọng Lâm muốn theo dõi cô, nhưng bây giờ cô cần một nơi không có anh để được bình tĩnh một chút.

Có anh ở bên cạnh, Thu Ý Hàm rất dễ bị ảnh hưởng, cô muốn nghĩ chuyện gì cũng không được.