Thu Ý Hàm thật không ngờ Trọng Thiên lại có thể cường bạo Mẹ của cô, khi nghe Trình Dịch Phong nói ra sự thật, cuối cùng thì cô cũng hiểu được khi đó vì sao Cha lại trơ mắt nhìn Mẹ chết như vậy.

Vốn dĩ Cha hy vọng Mẹ có thể tố cáo hành vi của Trọng Thiên, nhưng Mẹ không cách nào làm được, Trọng Thiên lấy tính mạng của cô cùng Cha ra uy hiếp, vì bảo vệ cho cha con bọn họ, Mẹ chỉ còn cách lựa chọn cái chết. Cha không biết Trọng Thiên dùng cách vô sỉ như thế, nghĩ rằng Mẹ muốn bảo vệ cho tên cầm thú kia, mới chần chừ nhìn Mẹ nhảy xuống.

Trọng Lâm là người biết rõ ràng nhất chuyện xảy ra giữa Trịnh Uyển, mẹ của Thu Ý Hàm và Cha anh. Mẹ anh sau khi biết được chuyện của Trọng Thiên cho nên mới uống thuốc độc tự sát. Đêm đó Mẹ rất lạ muốn ôm anh cùng ngủ, ban đầu anh còn không chịu, bởi lúc đó dù sao anh cũng 13 tuổi, còn ngủ cùng Mẹ thế nào cũng bị người khác cười nhạo.

Nhưng Mẹ rất kiên trì, anh cuối cùng dù không muốn cũng phải đồng ý. Không ngờ ngày hôm sau thức dậy đã thấy Mẹ không tỉnh lại nữa. Một tháng sau anh nghe trộm được cuộc nói chuyện của Cha với người khác, liền biết được sự thật sau cái chết của Mẹ, từ đó về sau anh chưa bao giờ mở miệng gọi Trọng Thiên một tiếng Cha nữa.

Kế hoạch của Trình Dịch Phong thực sự hoàn mỹ, từ hôm nay về sau cho dù tập đoàn Trọng thị không ngã, thì cái lão già Trọng Thiên cũng không vượt qua vòng lao lý của luật pháp, con trai ông ta cuối cùng cũng vì Thu Ý Hàm mà đau khổ, còn con gái cũng đã vì anh mà thương tích đầy mình không phải sao? Hiện tại anh chỉ việc ngồi chờ tin tức báo chí ngày mai là xong, nhưng vì sao anh không thấy cảm giác vui vẻ nào như trong tưởng tượng của anh.

Là bởi vì Dịch Thủy Tâm hay sao? Trong lòng Trình Dịch Phong phủ định khả năng này, cô bất quá chỉ là một quân cờ của anh, nhưng mà cô rất ngoan ngoãn từ từ rơi vào bẫy của anh, đúng là không có tính khiêu khích gì cả.

Lần đầu tiên tình cờ gặp gỡ Dịch Thủy Tâm là do anh tỉ mỉ bày ra, vốn dĩ muốn lợi dụng sự tin tưởng của cô để lấy được ít tư liệu cơ mật của Trọng Thị, lại không nghĩ rằng cuối cùng người con gái đơn thuần này lại yêu anh. Chỉ là chơi đùa thôi, chứ thật sự, anh cũng không có loại tâm tình này.

Huống chi chính anh cũng biết rõ cô chính là em gái của anh, bọn họ không thể có kết quả, nhưng lúc này vì cái gì mà anh lại đau buồn như vậy.

Một khắc khi Trình Dịch Phong nói ra anh và cô là anh em, Dịch Thủy Tâm cuối cùng cũng không còn nghe thêm được âm thanh gì nữa, thì ra hạnh phúc này chỉ là bong bóng nước, anh không hề yêu cô, anh chỉ lợi dụng cô mà thôi.

Dịch Thủy Tâm cuối cùng cũng hiểu được tại sao Trình Dịch Phong lại kiên quyết bắt cô phải lấy đứa bé thứ nhất ra, bởi vì anh biết đứa bé kia sinh ra thì khả năng bình thường như những trẻ khác rất thấp. Đứa bé hiện tại nằm trong bụng cô phải làm sao bây giờ, lẽ nào lại bóp chết một sinh mạng mới nhỏ bé như vậy sao? Không, mặc kệ đứa bé này tương lai có hình dáng gì đi nữa, cô cũng phải, cũng muốn sinh đứa bé này ra.

Lúc này cô phải rời khỏi nơi này, nhưng cô không thể nào nhấc chân di chyển được, ý thức cũng càng ngày càng mơ hồ. Lăng Tiêu phát hiện thấy cô bất thường đầu tiên, vôi vàng cúi xuống ôm lấy cô.

“Các người tránh ra đi!” Lăng Tiêu hiện tại không muốn đôi co với những người này, anh chỉ quan tâm đến đứa bé trong bụng cô, phải dùng tốc độ nhanh nhất đưa cô đến bệnh viện. “Tránh ra.” Nhìn thấy bộ dạng nổi giận của Lăng Tiêu, đám người ở phía trước cuối cùng cũng tránh ta.

Nhìn Tâm Nhi yếu ớt nằm trong lòng ngực của Lăng Tiêu, trái tim Trình Dịch Phong đột nhiên rất đau, muốn tiến lên xua đuổi tất cả những người vây quanh bọn họ đi, nhưng Lăng Tiêu đã nhanh chóng ôm cô rời đi. Anh không dám đuổi theo, bởi vì anh không thể mềm lòng, huống hồ Lăng Tiêu so với anh càng thích hợp ở bên cạnh cô hơn, chỉ có Lăng Tiêu mới có thể cho cô được hạnh phúc chân chính.

Thu Ý Hàm cùng Trọng Lâm phát hiện tình trạng của Tâm nhi, vội theo sau xe Lăng Tiêu cùng tới bệnh viện, chỉ có Trọng Thiên cùng trình Dịch Phong còn giằng co ở phía trước khách sạn. Chuyện này không còn là đơn giản giải quyết cho xong nữa, trừ phi Trình Dịch Phong muốn buông tay.

“Như thế nào lại là anh, cô ấy đã từng phẩu thuật sanh non một lần rồi, cho nên đứa bé này phải thật sự cẩn thận, lần này là bởi vì được mẹ bảo vệ cho nên đứa bé này mới an toàn không sao. Anh rốt cuộc làm chồng như thế nào vậy, nếu không muốn có đứa bé này thì đừng để cô ấy mang thai.”

Lần này cùng với lần trước đều do Lăng Tiêu mang Tâm nhi đến quầy thuốc khoa phụ sản của bệnh viện. Chồng cô gái này đúng là loại không có nhiệm trách nhiệm thường gặp mà, nhưng người đàn ông này nhìn qua ngỡ là một người tốt, thật không ngờ cũng là loại người như vậy.

Nghe được lời nói của bác sĩ, khiếp sợ lại chính là Trọng Lâm, anh chỉ biết Tâm nhi mang thai, thật không ngờ còn vì Trình Dịch Phong sanh non một lần. Thái độ làm người của Lăng Tiêu anh biết rõ, sở dĩ không nói rõ ràng với bác sĩ đều là vì Tâm nhi. Thu Ý Hàm đã từng nói chuyện với Tâm nhi, chuyện này khẳng định lúc trước cô cũng biết.

Xem ra chuyện lần trước Tâm nhi mang thai bọn họ đều biết, chỉ gạt anh và Cha thôi. Nhưng đứa nhỏ này của Tâm nhi có thể giữ lại sao? Như vậy không được, Tâm nhi đã từng một lần giải phẫu, giờ lại một lần nữa khẳng định sẽ thương tổn đến thân thể của cô.

Tâm nhi bây giờ tuy còn ngủ say, cũng dùng tay che chở bụng của mình, xem ra cô rất muốn đứa nhỏ này. Anh là anh trai của cô, mà lần này cái gì cũng không giúp được cô. Trình Dịch Phong làm thương tổn trái tim cô sâu đến như vậy, anh nhất định sẽ khiến Trình Dịch Phong không nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai.

“Đừng hại con của tôi, không cần, không nên trách Trình Dịch Phong, không cần…” Tâm nhi đột nhiên như đang gặp ác mộng, không ngừng nói những lời vô nghĩa. Nghe được lời nói của Tâm nhi, Trọng Lâm càng thêm thống hận Trình Dịch Phong, cho dù hắn có là anh của anh đi nữa. Nhưng Trình Dịch Phong lăn lộn ở hắc đạo nhiều năm như vậy, nếu muốn đối phó với hắn ta cũng không dễ dàng gì.

Người xem trong khách sạn cũng đã rời đi, hiện tại chỉ còn lại Trình Dịch Phong cùng Trọng Thiên. Chỉ là tâm tư Trình Dịch Phong không ở trong này, vì tâm tư của anh sớm đã theo Dịch Thủy Tâm đi rồi.

Trọng Thiên nhìn thấy con gái bị đưa vào bệnh viện trong lòng vạn phần lo lắng, người trước mắt chính là con trai của ông, nhưng con gái bây giờ lại xảy ra chuyện này, có phải chính là báo ứng hay không? Bởi ông đã làm nhiều chuyện xấu, chỉ là tại sao ông trời lại không nhìn thấy ông đã làm nhiều việc chuộc tội rồi chứ.

Sau khi Mẹ của Trọng Lâm tự sát, hàng năm ông đều dùng tiền quyên góp giúp đỡ những người nghèo khó, chẳng lẽ làm nhiều việc như vậy đều không có ý nghĩa. Ông cũng rất muốn cho Trọng Lâm nhiều tình thương của Cha, nhưng Trọng Lâm lại cho rằng ông giả tạo, cho nên ông đã đem tất cả tình yêu thương cho đứa con gái này.

Ông không hề biết đứa con lớn nhất của ông không hề chết, nếu ông biết, ông nhất định sẽ chăm sóc nó thật tốt, không để con trai ông phải chịu nhiều đau khổ nữa. Vì sau khi phái người đi giết hai mẹ con họ, ông đã rất hối hận. Nhưng không còn kịp nữa, người ông phái đi đã báo họ đã chết, tất cả đều đã quá muộn màng.

“Phong nhi, đi bệnh viện xem Tâm nhi đi!” Trọng Thiên hiện tại chỉ có thể nói ra được những lời này, từ trong mắt của con trai, ông nhìn ra được tình yêu của anh là thật. Vì ánh mắt anh khi nhìn Tâm nhi giống y như ánh mắt Trọng Lâm nhìn Thu Ý Hàm, cho dù tình yêu giữa họ không đúng luân lý.

Trình Dịch Phong không trả lời, hiện tại nếu anh đi gặp Tâm nhi, không phải sẽ tạo cho Tâm nhi hy vọng không cần thiết nữa sao. Hiện tại cô ấy không cần anh bầu bạn nữa. Nếu Lăng Tiêu nguyện ý chăm sóc cô, anh nhất định sẽ đứng trên lập trường một người anh mà chúc phúc cho họ.

Hai cha con cứ như vậy mà ngồi trong này cả đêm, ai cũng không rời đi trước. Thẳng đến tin tức ngày hôm sau khiến cả thành phố xôn xao ầm ỹ…

Dưới sự kiên trì của Lăng Tiêu, Trọng Lâm cùng Thu Ý Hàm đều rời khỏi bệnh viện, chỉ còn Lăng Tiêu canh giữ bên giường của Dịch Tâm. Lúc này đây Lăng Tiêu thề sẽ không bao giờ… lại đem Tâm nhi giao cho người khác, vì anh sẽ chăm sóc cô cả đời. Cho dù cô không chấp nhận anh, anh cũng vĩnh viễn bảo hộ cô.

“Con của em…” Chuyện đầu tiên khi Dịch Thủy Tâm tỉnh lại chính là hỏi về đứa bé, cô thật sự rất sợ hãi nếu lại mất đi một lần nữa. Nếu đứa nhỏ này không còn nữa, cô thật cũng không còn hy vọng để tiếp tục sống.

“Đứa bé không có việc gì, em yên tâm đi.” Lăng Tiêu an ủi Tâm nhi làm cho cô không phải lo lắng nữa, cô lúc này quan trọng nhất chính là phải an dưỡng thân thể thật tốt, bên ngoài dù có chuyện gì xảy ra cũng không liên quan đến cô. Nếu cô đồng ý, anh muốn mang cô rời đi.

Dịch Thủy Tâm vuốt ve bụng mình, cười nói với cục cưng, lần này mẹ nhất định sẽ bảo vệ con thật tốt. Tuy rằng con có thể không có cha, nhưng cô sẽ cho con tình yêu gấp bội.

Có lẽ cô căn bản là không nên ôm hy vọng, biết rõ Trình Dịch Phong sẽ không có ở đây, nhưng cô lại hy vọng xa vời khi tỉnh lại người đầu tiên cô gặp có thể là anh.

Không ai đối với cô tốt hơn so với anh Tiêu, tuy rằng Cha cùng anh trai cũng tốt lắm, nhưng cũng không giống anh Tiêu quan tâm cô. Nhìn thấy anh Tiêu bộ dạng mệt mỏi, hẳn là anh ấy đã chăm sóc cô cả đêm. Cô nhớ rõ đêm qua gặp rất nhiều ác mộng, chính là đủ loại tình huống bắt cô phải phá bỏ đứa bé.

Còn có người chỉ trích nàng củng với anh trai loạn luân, những người đó chửi rất khó nghe, cô rất sợ hãi. Đêm qua cô thật sự không ngon giấc, làm cho anh Tiêu phải mệt mỏi rồi.

Bệnh viện nhìn qua rất an tĩnh, không biết tình hình bên ngoài có giống như trong giấc mộng của cô không?” Còn Cha, anh trai và chị dâu nữa, họ có khỏe không?”

Dịch Thủy Tâm cảm thấy tất cả đều là lỗi của cô, là cô tạo ra, làm cho cả gia đình mất mặt, cô thực sự lo lắng dư luận bên ngoài sẽ làm thương tổn họ.

“Bọn họ không có gì đâu, em đó lúc này không được suy nghĩ gì nữa, chăm sóc thật tốt cho đứa bé trong bụng đi.” Lăng Tiêu từ ngày hôm qua tới giờ vẫn chưa rời khỏi bệnh viện, bên ngoài rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, anh căn bản cũng không biết, nhưng vì an ủi Dịch Thủy Tâm, anh phải nói như vậy.

“Còn anh ta…” Dịch Thủy Tâm lúc sau gật gật đầu, còn muốn hỏi việc khác. Tuy rằng cô chưa nói xong, nhưng Lăng Tiêu biết chuyện cô muốn hỏi chính là trình Dịch Phong. Bây giờ đã bị tổn thương đến như vậy, Tâm nhi vẫn còn nghĩ đến anh ta, điểm này làm cho Lăng Tiêu thấy rất khó chịu.