Dịch: Tử Linh Lan

Thu Ý Hàm! Trong lòng ghi nhớ rõ cái tên cô ta căm hận, Lý Dao Dao quyết định sẽ không để Thu Ý Hàm chết nhẹ nhõm như vậy. Làm sao mới có thể tra tấn tốt cô đây? Nụ cười bây giờ của Lý Dao Dao đẹp lạ thường, nhưng trong lòng lại là những chuyện ác độc mà người ngoài nhìn vào không thể ngờ tới.

Không xử lý vết thương của mình, Lý Dao Dao liền mở căn phòng bí mật, xem xét tình trạng của Thu Ý Hàm. Cô ta học y, chút vết thương này chỉ là chuyện nhỏ, không chết người được.

Lúc nãy Thu Ý Hàm muốn dùng tiếng động do tông vào tường để người khác phát hiện sự tồn tại của cô, đúng là suy nghĩ quá đơn giản. Cô ta không khóa Thu Ý Hàm lại là sai lầm của cô ta, căn bản nghĩ rằng Thu Ý Hàm bị bỏ đói mấy ngày, sẽ không có khả năng còn sức lực mà đứng dậy, càng không thể ngờ rằng cô có thể dùng sức mà tìm cách cứu lấy chính mình.

Cô ta là có chút xem nhẹ cô rồi, vốn tưởng là cô giống em gái Trọng Lâm một thiên kim tiểu thư tay trói gà không chặt, không ngờ cô lại vừa gan dạ vừa mưu lược.

Cũng may cô ta trước đó đã dùng băng keo dính chặt miệng cô lại để đảm bảo an toàn, tuy là cô đã bị đói tới mức ong ong quay cuồng, không thể có sức lực khác, vốn dĩ nghĩ rằng cô ngay cả sức để nói chuyện cũng không có, lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn của cô ta.

Cô vẫn còn có thể có sức để tông chính mình vào tường, nếu lúc đó cô ta không kịp phản ứng, nhấn mạnh thêm ngữ điệu để lấn át tiếng động do cô tạo ra, thì có lẽ đã để cô chạy thoát rồi.

Nhưng mà cô tông vậy cũng hay thật, nằm đơ dưới đất thế này cũng vui thật, Lý Dao Dao từ từ ngồi xổm xuống, “thưởng thức” trạng thái này của Thu Ý Hàm…