Bên ngoài trời nắng dịu dàng thật đấy, Thủy Tiên đưa mắt nhìn ra ban công, nơi chậu hoa phong lan đang đung đưa trong từng đợt gió chiều. Mấy hôm nay tâm trạng cô dễ xúc động làm sao, hay ngồi nghĩ vu vơ rồi lại tự mỉm cười.

Dãy trọ cô đang sống không lớn như kí túc xá, nhưng cũng có tận mười mấy phòng, đâm ra lúc nào cũng đủ thứ âm thanh hỗn tạp. Đôi khi nó quá ồn ào, nhưng đôi khi cô nghĩ như thế cũng hay, trong khoảng không gian ấy đỡ thấy mình lạc lõng.

Thủy Tiên nhìn đồng hồ, mới đó mà đã ba giờ chiều, cô không khỏi tự trách bản thân đã lãng phí thời gian một cách vô nghĩa. Tất cả chỉ tại cái hộp thủy tinh đặt ngay trên bàn ấy, cất đi thì không nỡ, mà để đó cô lại không thể tập trung được việc gì. Tự dưng cô bật cười, mới đó mà cũng lâu rồi nhỉ? Còn nhớ lần thứ hai gặp lại từ trạm xe buýt số năm, anh đã trả ơn cô bằng cây kẹo bọc giấy hồng rất xinh đẹp. Những lần sau đó ngày nào anh cũng ngồi cùng cô trên chuyến xe buýt ấy trở về, và đương nhiên lần nào cô cũng nhận từ anh một cây kẹo như thế. Vậy mà hộp thủy tinh kia cũng chứa kha khá những cây kẹo rồi đấy, cô không cần đếm, tự khắc trong đầu cũng nhẩm được một con số mười hai. Mười hai rồi, cô thầm nghĩ, là mười hai ngày cô đã quen anh.

Có tiếng bước chân ngoài hành lang, rồi cánh cửa phòng cô được gõ nhẹ từng hồi.

“Mình vào được không?”

Giọng nói ấy cất lên phá tan những suy nghĩ mơ màng trong đầu Thủy Tiên. Cô đứng lên, mở nhẹ cánh cửa và không quên mỉm cười.

“Bà cô, có chuyện gì thế?”

Thùy Dương một tay chống lên tường, tay kia lại gì chặt bờ eo, tưởng như cả cơ thể vẹo hẳn về một phía. Ánh mắt cô dành cho Thủy Tiên vừa nũng nịu, vừa biết ơn, vậy mà lời nói chẳng khác gì đang dụ dỗ.

“Đi xem mặt với mình nhé?”

Thủy Tiên nguýt trả cô một cái dài tận mấy chặng đường, không thôi trách móc.

“Cậu dám vậy nữa hả? Còn nhớ chuyện lần trước không? Vì cái anh chàng dở hơi của cậu mà mình xấu hổ không dám ra ngoài mấy ngày đấy.”

Thùy Dương đưa ra một gương mặt đau khổ nhất, như thể van xin. Một chuyện kinh thiên động địa như lần trước, làm sao cô có thể không nhớ chứ? Dù vậy cô vẫn không chịu bỏ cuộc tại đây.

“Công chúa xinh đẹp à, năn nỉ cậu đấy. Anh chàng lần này không như vậy đâu, là người rất nho nhã, lại còn bảnh bao nữa. Mình thề với cậu, từ lần đầu trông thấy trong ảnh đã bị cảm nắng rồi.”

Cô cười trừ, lại không quên bổ sung vào một thứ quan trọng nhất : “Anh ấy là thạc sĩ rồi đấy, cậu đã yên tâm chưa?”

Thủy Tiên gật đầu, không quên bật cười thích thú. Ừ thì thạc sĩ đúng là tài giỏi thật, nhưng mà ngần ấy có đủ để một người con gái có thể yên tâm không? Quan điểm nhìn người của cô xưa nay chẳng giống ai, nhất là bạn trai thì càng đặc biệt. Người cô yêu không được quá đẹp trai, không được quá tài giỏi, vì như cô nghĩ, nếu đẹp trai quá thì mỗi lần anh ta bước ra đường cô sẽ không yên tâm, mà những người tài giỏi đầu óc rất thông minh, còn cô lại dễ bị lừa. Nhưng Thủy Tiên nói những điều ấy là khi chưa gặp anh, còn bây giờ, rõ là cô cũng không chắc chắn nữa. Thật may, hôm nay cô chỉ vào một vai nữ phụ trong buổi gặp mặt mà thôi.

Đợi cô bạn phòng bên trở về, Thủy Tiên lại đặt chiếc hộp thủy tinh lên bàn ngay ngắn. Cô chợt nghĩ tới anh, không biết trong những cô gái bên cạnh anh, liệu có ai cũng đặt trên bàn một chiếc hộp như thế?

Chiếc xe taxi lăn bánh đều đều, cô gái ngồi bên cạnh Thủy Tiên có vẻ hơi lo lắng. Chưa bao giờ cô thấy bạn mình lại trở nên như vậy, trên trán còn rịn ra những giọt mồ hôi, liền bật cười.

“Cậu làm quá rồi đấy, chưa gặp mặt lần nào mà đã xem người ta là thần tượng rồi sao?”

Thùy Dương víu nhẹ vào tay Thủy Tiên, gương mặt nhìn đến tội nghiệp, cũng chẳng bận tâm câu nói vừa rồi.

“Mình hồi hộp chết mất. Cậu nói xem, đường đường là một thạc sĩ khoa học, anh ấy có thể nào thích một con bé tầm thường như mình không?”

Thủy Tiên mốc vào đầu cô, lời nói có phần trách móc.

“Thạc sĩ thì không phải là người sao? Ai cho phép cậu tự ti như thế?”

“Cậu nói đúng. Mình không được tự ti.”

Có phải cô nói cho có lệ không, Thủy Tiên chỉ trông thấy đôi tay bên cạnh mình vẫn đan vào nhau như trước, có vẻ chủ nhân của nó vẫn chưa được an tâm.

Hai thiếu nữ nắm tay nhau bước vào, cánh cửa kính vừa mở ra đã tự động khép lại như cũ. Một người đảo mắt ra xung quanh tìm kiếm, một người như chết lặng vài giây. Trong khi trái tim Thủy Tiên đang loạn nhịp một hồi thì cánh tay cô lại bị kéo đi, tới gần chiếc bàn ngay bên cạnh chậu trúc quân tử. Người ngồi đó trông khá già dặn, gương mặt tuy đẹp trai nhưng chiếc kính cận trên mắt anh dễ khiến người ta không có được cảm tình, hoặc có thể tình cảm của cô đã để cho một người khác bên chiếc bàn gần đó mất rồi.

Anh ta vừa trông thấy hai cô gái đứng trước mặt mình liền vội vã đứng lên, không quên gập người xuống, cất giọng khàn khàn.

“Xin chào.”

Thủy Tiên ngồi xuống chiếc ghế ngay bên cạnh bạn mình, nơi được chàng trai phía đối diện vừa kéo ra. Đôi tay cô đan chặt vào nhau với từng vệt mồ hôi từ trên đầu rịn xuống, hai gò má đã bắt đầu nóng ran. Chuyện gì vậy nhỉ? Cô lại gặp anh rồi, nhưng tại sao phải ở trong hoàn cảnh này chứ? Anh ngồi ở chiếc bàn ngay bên cạnh bàn cô, nếu không phải bị một người chắn ngang thì rõ ràng đang đối đầu trực diện, tự dưng cô thấy cái gì đó đè nặng nơi ngực mình.

“Cậu làm sao thế? Không khỏe phải không?”

Tiếng ai đó rất nhẹ nhàng bên tai, Thủy Tiên chỉ lắc đầu trong vô thức. Đến khi thấy rõ anh cũng đang nhìn mình, cô bất chợt quay đi.