Mà lúc này Đường Hạo Thiên lại là quay trở lại trên núi đem rắn về bán cho Phiêu Hương lâu, Mã chưởng quầy thấy con rắn to như vậy cũng giật mình. Nhiều năm sau đó hắn mới biết được đằng sau nó còn có câu chuyện anh hùng cứu mỹ nhân liền cảm thán "hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên gặp mặt bất tương phùng". Sau khi cầm tiền trở về căn nhà cũ nát trên lưng chừng núi, hắn lấy một bình rượu thuốc từ trong cái tử thấp làm bằng trúc, sau đó cởi áo trên người ra. Chỉ thấy trên cánh tay mạnh mẽ kia có mấy vết bầm tím màu xanh sẫm, làm cho người ta nhìn thôi đã thấy đau, thế nhưng hắn lại giống như không có việc gì mà dùng sức xoa mạnh vào, mày cũng không nhíu lấy một cái.

Đột nhiên hắn dừng lại. Không biết cô nương tên Diệp Hiểu Mạn kia bây giờ như thế nào rồi? Các nữ tử gặp phải chuyện đáng sợ như vậy thì đều bị dọa sợ. Mặc dù hắn đã sống một mình ở trên núi lâu như vậy nhưng hắn không có lạnh lùng như người khác, hắn biết mình đây là thích cô nương này. Nghĩ đến đây trong lòng liền ấm áp, một tiểu cô nương tinh quái lại yêu thương người nhà. Nhìn chỗ hành lý đã được thu thập xong ở trên giường, hắn rũ mí mắt xuống, không biết mình có còn cơ hội hay không. Nếu như một ngày nào đó hắn trở lại, mà nàng vẫn chưa đính ước hay cưới gả gì thì hắn nhất định sẽ cưới nàng làm vợ. Hắn là người vô cùng rõ ràng mình muốn gì, bây giờ nàng còn nhỏ, hắn vẫn còn thời gian đi xông xáo, như hắn hiện tại chắc chắn cũng không có ai yên tâm giao nữ nhi cho hắn, hắn nhìn ra được người nhà nàng vô cùng yêu thương nàng. Một đêm không ngủ. Truyện được edit by Phương Phương.

2

Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Đường Hạo Thiên đã cầm hành lý ít đến đáng thương của mình, cầm lấy cây cung tên mình yêu thích nhất đi ra ngoài, từ xa mà nhìn về phía nhà của Diệp Hiểu Mạn, sau đó hắn biến mất trên con đường nhỏ của thôn. Không biết nhiều năm về sau còn có ai nhớ rõ một người khác họ như hắn hay không, hắn cũng không cầu ai nhớ đến hắn, chỉ khẩn cầu Diệp Hiểu Mạn có thể nhớ kỹ hắn đã cứu nàng tại thời khắc nguy hiểm đó.

Ba canh giờ sau, Diệp Hiểu Mạn mới hấp tấp đi sau lưng Diệp Vĩnh Hâm đến tạ ơn ân nhân cứu mạng của nàng. Nói thật, nếu như không phải phụ thân đã nói cho nàng biết là đường lên núi rất rộng rãi không có cỏ dại thì có đánh chết nàng cũng không tới, cho dù nàng vô cùng tò mò và có hào cảm đối với cái người đã cứu nàng nhưng nàng bây giờ là một lần thấy rắn ngàn năm sợ dây cỏ*.

*giống câu một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng ấy

Nàng đây là từng bước từng bước đi theo, chỉ sợ đi chậm một bước thì bên cạnh liền có một con rắn chui ra. Kỳ thật không phải là nàng chưa từng nhìn thấy rắn, động vật trong công viên kiếp trước cũng có rắn, cũng có con rắn lớn như vậy, thế nhưng là bọn chúng đều đã được nhân viên chăm sóc cho ăn nó đến không nhúc nhích được, đã vậy lại còn có cửa kính bao quanh cách ly các thứ, nàng mặc dù có sợ nhưng vẫn dám nhì. Nhưng khi phải thực sự đối mặt với một con rắn lớn đang mở to cái miệng như chậu máu về phía mình thì đó là lần đầu tiên nàng gặp phải, nói đùa thì đây chính là sẽ chết người đấy, sao nàng có thể không sợ cho được. Truyện được edit by Phương Phương.

Cổ đại chính là tràn đầy nguy hiểm. Nàng có chút hối hận khi mà lúc trước không nghe lời của nương, hiện tại cho nàng lên núi hay mang nàng đi cùng nàng cũng không dám đi. Con đường kiếm tiền không còn thì có thể nghĩ con đường khác, nhưng mạng của mình mà không còn thì chỉ có nước đi bán trứng vịt muối thôi.

Chỉ chốc lát sau, bọn họ đã đi đến trước ngôi nhà cũ nát của Đường Hạo Thiên, chỉ thấy của phòng đã bị khóa lại một cách tùy ý.

Có vẻ như không có người ở nhà, Diệp Hiểu Mạn tùy ý quan sát ngôi nhà này một chút. Ban đầu nàng đã cho là nhà mình đã đủ rách nát rồi, không ngờ nàng lại có thể tìm thấy được nơi còn rách nát hơn.

Trước kia xem trong tiểu thuyết đều nói thợ săn đều rất có tiền sao? Người này làm sao trong nhà lại nghèo như vậy chứ, cũng khó trách không có người cùng nhà hắn thân cận. Diệp Hiểu Mạn thổn thức nghĩ.

Lời của tác giả: Đường Đường đến rồi đây, đã đưa lên chương thứ nhất của ngày hôm nay, cảm ơn ba vị độc giả thân yêu ngày hôm qua đã sưu tâm và đề cử truyện.

Editor: Ui t cũng sợ rắn, edit mấy chương này mà cũng bị sợ theo ấy.