"Mạn Mạn mau đến đây, gia gia đã mua bánh nướng thơm ngon cho các cháu này" Diệp Trung Căn đưa một túi bánh nướng cho Diệp Hiểu Mạn.

"Cảm ơn gia gia" Diệp Hiểu Mạn tiếp nhận bánh nướng, lại nhìn cái bàn, mắt nàng liền đỏ lên: "Gia gia, ông cũng ăn đi ạ, chúng ta ăn cùng nhau" Gia gia đối tốt với các nàng quá, có đồ ăn ngon đều đem cho nàng cùng tiểu bánh bao, mua đồ ăn này về cũng chỉ mua phần của nàng và tiểu bánh bao, còn mình thì lại không nỡ ăn.

Tiểu bánh bao ngồi ở một bên đang ăn đến vui vẻ liền nghe thấy tỷ tỷ nói vậy rồi nhìn xuống cái bánh nướng đang cầm ở trên tay, lại nhìn nhìn người nhà đang nhìn nhóc ăn liền đứng dậy đem bánh nướng của mình xé nhỏ: "Nãi nãi, nương, phụ thân, mọi người cũng ăn đi"

Nhìn hai đứa trẻ hiểu chuyện như vậy, trong lòng mọi người cũng đều thấy vui sướng, chỉ cần hài tử ăn ngon thì bọn họ ăn hay không cũng không có vấn đề gì.

"Mạn Mạn và Thành Thành, hai cháu cứ ăn đi, chúng ta là người lớn, mà người lớn không ăn thứ này." Lý Minh Hà vừa cười vừa nói.

"Nãi nãi, mọi người ăn đi, bà không cần phải lừa cháu, khi cháu cùng gia gia ra đường có thấy rất nhiều người lớn ăn cái này. Chúng ta là người một nhà nên là có phúc cùng hưởng, có đồ tốt thì phải ăn cùng nhau." Diệp Hiểu Mạn cũng không phải là hải tử không hiểu nhân tình, làm sao có thể bị Lý Minh Hà lừa bởi mấy lý do này được. Truyện được edit by Phương Phương.

"Đúng vậy, gia gia, mọi người không ăn thì cháu cũng không ăn" Tiểu bánh bao đem bánh nướng để lên trên mặt bàn, bĩu môi không vui nói.

Thấy bọn nhỏ như vậy, Diệp Trung Căn ôm lấy tiểu bánh bao cười ha hả: "Được được được, gia gia ăn, gia gia cũng sẽ bảo mọi người cùng ăn." Nói xong ông xé lấy một miếng bánh nhỏ bỏ vào mồm, vừa ăn vừa nói: "Ăn ngon thật đấy. Các ngươi cũng ăn một chút đi, đây đều là tâm ý của bọn nhỏ."

Trông thấy hành động của Diệp Trung Căn tất cả mọi người đều minh bạch, cũng đều xé lấy một miếng nhỏ.

"Nhìn đi, chúng ta đều đã ăn rồi, các con mau ăn đi."

Tiểu bánh bao cầm bánh nướng lên bắt đầu ăn, ăn đến vui vẻ, giống như một chú chuột nhỏ ham ăn. Mà Diệp Hiểu Mạn lại ngầm hạ quyết định ở trong lòng nhất định phải để cho mọi người sống cuộc sống tốt hơn, sẽ không như ngày hôm nay mua đồ ăn cũng chỉ mua phân lượng của tiểu hài tử.

Ăn cái bánh nướng đã nguội lạnh, tùy rằng nó không có nhiều nguyên liệu như kiếp trước mà nó cũng đã nguội rồi, nhưng đây là cái bánh nướng ngon nhất mà nàng từng ăn.

"Thành Thành, ăn chậm một chút, cẩn thận đừng để dầu trong túi dính vào quần áo, nếu không chuột sẽ cắt nát y phục của con đấy, như vậy con sẽ không có y phục để mặc" Trương Giai Giai nhìn nhi tử đang ăn đến vui vẻ liền yêu thương nhắc nhở.

"Vâng, con biết rồi ạ" Tiểu bánh bao nhếch miệng cười một tiếng làm mọi người đều thấy vui vẻ.

Không để dính dầu? Diệp Hiểu Mạn đột nhiên dừng lại một chút. Nàng nhanh chóng đem bánh nướng bỏ vào miệng, đem nó ăn hết trong hai ba miếng, sau đó cầm lấy cái túi mà xem xét. Chỉ thấy trong túi đích thực là có dính một chút dầu, mà dầu lại di chuyển được trong túi, cũng không bị túi hấp thụ mất, linh quang chợt lóe, mũ đi mưa của nàng không phải đang cần thứ này hay sao? Quá tốt rồi, không nghĩ tới cố tình trồng hoa hoa không nở, vô tình cắm liễu liễu lại xanh. Nghĩ đến liền vui vẻ, nàng liền cầm lấy túi giấy chạy ra ngoài.

Nàng không biết là bởi vì hành động của nàng lại khiến người trong nhà cảm thấy chua xót. Hai ba miếng đã ăn xong, thật xấu hổ khi không cho hài tử ăn đồ ăn ngon, ăn xong lại còn nhìn chằm chằm vào túi không buông. Bọn họ nhất định phải kiếm thật nhiều tiền để mua đồ ăn cho hài tử nhà mình, để chúng có được cuộc sống tốt hơn. Truyện được edit by Phương Phương.

Thế nhưng Diệp Hiểu Mạn lại không hề biết ý nghĩ của bọn họ, lúc này nàng đang thí nghiệm đổ nước lên cái túi giấy vừa nãy.

+

Nhìn thấy giọt đang chảy qua trên mặt giấy, không bị thấm một chút nào. Diệp Hiểu Mạn cười đến thoải mái, đây thực sự là quá tốt rồi.