Chuyện giúp cả thôn làm giàu không phải là chuyện đơn giản, chính bọn họ là người dẫn đầu thôn nhưng nhiều năm như vậy rồi vẫn chưa tìm ra được biện pháp hữu ích gì cho thôn, hôm nay tự nhiên lại có người nói là có biện pháp, thế nhưng có thực sự tốt như vậy sao.

+

Lần này bọn họ đối với Diệp Trung Căn càng thêm khinh thường, vẫn may Diệp Trung Căn cũng không có sinh khí.

Cái người này càng sống càng thụt lùi, đều đã quên mất mình cũng là tộc trưởng, vậy mà vẫn luôn nhớ thương chuyện lông gà vỏ tỏi nhà người khác, chắc chắn là do bà nương dạy hư. Truyện được edit by Phương Phương.

"Trung Căn, ông cũng đừng có nói đùa, ông thật sự có biện pháp sao, đây cũng không phải là chuyện nhỏ." Diệp Đại Phúc có quan hệ tốt với Diệp Trung Căn nói, nếu tên gia hỏa này làm không tốt thì sẽ đắc tội mấy người tộc trưởng kia, nếu được thì cũng là chuyện tốt. Mọi người đều quen thuộc nhau, nên ai có mấy phân mấy lượng đều biết hết.

"Ha ha, ta làm sao có thể đem sự tình trong thôn ra nói dừa được. Là như vậy, thôn của chúng ta không phải là có một mảng rừng trúc lớn sao? Chúng ta có một công việc đan bện, muốn để mọi người làm cùng nhau."

"Cái này..." Rừng trúc đúng là có một mảng lớn mấy ngọn núi, thế nhưng đây là đồ trong thôn, muốn dùng một lượng lớn như vậy thì cần phải mở ra một cuộc biểu quyết ở trong thôn.

"Ông nói nhảm gì vậy, đây chính là tổ tiên đời đời lưu lại, sao có đem chặt hết đi được, với nếu công việc kia của người làm xong lại không bán được thì không phải lãng phí trúc và thời gian của mọi người rồi sao?" Diệp Cẩu Đản châm chọc, vừa nói còn sợ bị thiệt thòi liền liều mạng ăn, đem thịt ở trên bàn đều ăn.

Thấy vậy Diệp Hiểu Mạn ở một bên hận không thể cầm dao chém tới hắn. Nếu như xem thường người khác như vậy thì ngươi có bản lĩnh thì đừng có ăn, trông như quỷ chết đói vậy. Diệp Hiểu Mạn đã đem hắn vào sổ đen từ chối giao hảo.

"Cái này thì mọi người cứ yên tâm, thành phẩm là tìm đến đông gia của Phiêu Hương lâu trên trấn để bán, hắn sẽ phụ trách thu mua. Còn giấy dầu dùng để đan thì có thể mượn ở chỗ chúng ta, bao giờ bán được tiền thì trả sau cũng được. Hơn nữa chúng ta cũng không chặt hết trúc, có thể chặt cách nhau, chỉ cần có trúc năm sau măng sẽ lại mọc lên, rồi măng sẽ phát triển thành trúc" Đây chính là sự phát triển bền vững.

Đây thực sự là cơ hội khó có được, mọi thứ đều đã được chuẩn bị kỹ càng. Trưởng thôn cùng mấy vị tộc trưởng nhìn nhau, tất cả đều cảm thấy việc này có thể thực hiện được.

"Khó có được ông có tâm như vậy, tốt lắm, buổi tối ngày hôm nay sẽ triệu tập toàn thôn mở đại hội, chỉ cần thông qua số phiếu, ta tuyệt đối tán thành hai tay." Trưởng thôn vỗ đùi nói.

"Được được được, tất cả đều nghe theo các ông." Bọn họ dự tính trường hợp xấu nhất là đem phương pháp bán đi, như vậy bọn họ vừa thanh tịnh vừa không phải mệt mỏi như vậy.

"Phụ thân, người cũng đừng cố nói nữa, bây giờ mọi người cũng đều đói rồi, ăn cơm trước, cơm nước xong xuôi rồi lại nói tiếp." Diệp Vĩnh Hâm thấy đã nói chuyện cũng không sai biệt lắm liền nói xen vào.

"Đúng vậy, hôm nay chúng ta phải ăn một bữa thật ngon. Lão bà tử, bà đi mua thêm rượu đi." Thức ăn ngon cần có rượu uống cùng mới được.

"Được rồi, trưởng thôn và các vị tộc trưởng cứ ăn trước, đợi một chút là có rượu" Lý Minh Hà cười nói. Truyện được edit by Phương Phương.

"Có thì là được rồi, ông còn mua rượu. Diệp đại tẩu cũng đừng khách khí như vậy." Diệp Dại Phúc nói. Mấy người trưởng thôn cũng liên tục gật đầu phụ họa. Đã vì thôn mà xuất lực lại còn mời bọn họ ăn cơm khiến bọn họ cảm thấy rất áy náy.

"Người trèo lên đông gia Phiêu Hương lâu còn để ý chút tiền này sao" Diệp Cẩu Đản tự lẩm bẩm.

Tuy nói vậy nhưng Lý Minh Hà vẫn tranh thủ thời gian đi mua rượu.

Sau khi ăn uống no say, sự việc cứ như vậy mà định.

Diệp Hiểu Mạn cứ tưởng rằng sự tình như vậy là nhất định thành công, nhưng nàng không nghĩ đến đại hội thôn buổi tối lại cho nàng một kinh hãi lớn, tuy nhiên cuối cùng cũng giải quyết xong, chỉ là khác với dự tính mà thôi.