*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Tiểu Ngọc Nhi trước mắt, đầu tóc buông thõng qua tai, mặc đồ ngủ màu đỏ nhạt chỉ có tức phụ của mình mới có thể làm, cùng dép con thỏ nhỏ.

Trên khuôn mặt nhỏ trắng noãn như ngọc có hai vòng đỏ hồng, vừa nhìn chính là mới đứng lên từ trong chăn.

Con bé mở to mắt tròn vo đen nhánh tỏa sáng nhìn mình, còn rối rắm lắc lắc đầu ngón tay.
Sở Lệnh Tuyên vui vẻ sâu hơn, duỗi tay một phen ôm con bé dậy.
Tiểu Ngọc Nhi đang do dự, đột nhiên cảm giác mình bỗng chốc đến giữa không trung, thì ra là bị phụ thân ôm dậy.

Phụ thân dùng sức hôn hai cái ở trên mặt mình, cười ha ha nói: "Tiểu Ngọc Nhi, tiểu bảo bối."
Tâm tình Sở Lệnh Tuyên bị nhiễm Tiểu Ngọc Nhi, bé cũng ôm cổ phụ thân hôn hắn hai cái, hô: "Phụ thân, phụ thân, khanh khách khanh khách..."
Cái miệng nhỏ của con bé vừa lúc ở bên tai Sở Lệnh Tuyên, lớn giọng dọa hắn nhảy dựng.


Hắn không nghĩ tới, đứa nhỏ này giọng sẽ lớn như vậy.
Sở Lệnh Tuyên vừa cười hôn bé vài ngụm.
Trần A Phúc cười nói: "Được rồi, được rồi, cho phụ thân các con đi tắm."
Sở Lệnh Tuyên từ phòng tắm đi ra, lại thân mật cùng mấy hài tử.

Không lâu sau, thức ăn đã bày ở trên bàn đất.
Trần A Phúc nói với mấy hài tử: "Hiện tại đã giờ Tuất, nên ngủ rồi.

Ngày mai rời giường, có thể nhìn đến tam gia gia làm Nguyên soái của các con."
Mấy hài tử cũng mệt mỏi, nhưng vẫn quấn quít lấy phụ thân không muốn đi.

Sở Hàm Yên thấy nương thân nhìn nàng một cái, liền hiểu chuyện đứng dậy ôm Tiểu Ngọc Nhi nói: "Chúng ta đi nghỉ ngơi trước đi, ngày mai lại đến xem phụ thân."

Tiểu Ngọc Nhi ngáp một cái, bày tỏ đồng ý.
Hai tiểu ca thấy tỷ tỷ cùng muội muội đều muốn đi, cũng đều nghe lời đi theo.
Trần A Phúc ngồi trên giường, rót một ly rượu cho Sở Lệnh Tuyên, mình thì nửa chén, nâng chén cười nói: "Chúc mừng đại anh hùng chúng ta khải hoàn trở về."
Sở Lệnh Tuyên cười một ngụm cạn sạch, ánh mắt nóng bỏng chưa rời khỏi Trần A Phúc một cái, khiến nét mặt già nua của Trần A Phúc cũng đỏ mặt.

Mặc dù thức ăn trên bàn đều là Sở Lệnh Tuyên bình thường thích ăn nhất, nhưng mà đối mặt với hắn là tức phụ nhớ nhất nhớ nhất, rượu ngon món ngon trên bàn đều thay đổi đến nhạt nhẽo vô vị.
Hắn lại uống hai ly rượu, đứng dậy nói: "Ta ăn no rồi." Rồi nói với nha đầu hầu hạ một bên: "Các ngươi đi ra ngoài đi, ngày mai lại thu dọn trong này."
Hắn là một phút đồng hồ cũng không muốn chờ nữa.

Nha đầu còn chưa đi ra khỏi phòng, hắn liền ôm ngang Trần A Phúc lên đi tới phòng ngủ.

Trần A Phúc mắc cỡ muốn chết, nhỏ giọng sẵng giọng: "Chàng cũng không thể chờ một chút hả, người ta ra ngoài lại..."
Sở Lệnh Tuyên nói: "Ta cũng chờ một năm, nín hỏng rồi." Nói xong, đặt nàng lên giường.
Trần A Phúc đột nhiên nghĩ tới điều gì, dùng tay bỗng chốc ngăn cản miệng Sở Lệnh Tuyên áp xuống tới, nói: "Trong quân doanh các chàng có doanh kỹ đi? Còn
.