Câu chuyện này kể về một trấn nhỏ có tên là Ô Long Trấn, nơi này có thể nói là không phải tầm thường, thuộc dạng ngọa hổ tàng long, toàn những nhân vật đặc biệt trong chốn triều đình, hay giang hồ đến đây để ẩn cư, không tranh với sự đời, có một người là hoàng tử, công chúa tiền triều, người là đồ tể chuyên giết mướn, một thần y bị câm không nói chuyện, và còn rất nhiều rất nhiều người kì lạ nữa mà QH chưa đọc hết, họ độc đáo thâm hiểm, nhưng cũng đầy nghĩa khí, tạm thời mình chỉ ed quyển này, còn truyện khác mình chưa có thời gian để nghía đến ^^!

Một buổi đầu hạ. Bên trong hoàng thành cung, lá sen dưới hồ xanh mát mắt, khuôn mặt thiếu niên tuấn tú tràn đầy buồn bã và bực mình.

Thực phiền, địa phương quỷ quái này không có thứ gì có thể khiến cho hắn hứng thú. Di? Bên cạnh ao khi nào lại xuất hiện một cung nữ gần mười tuổi gầy gò...... Trên trán có thương tích, còn đang chảy máu.

Nàng là ai? Chẳng lẽ là thị nữ của Hầu gia vương triều Bắc Hán có quyền thế nhất đây sao?

Hừ, thì ra Tín Dương Hầu thoạt nhìn bất nam bất nữ, không chỉ có ở trước mặt hoàng gia gia thổi kéo đàn hát, lấy lòng khoe mã, còn có thể đánh người......

Nguyễn Chân Chân đến nay còn nhớ rõ, ngày nàng đi đến Ô Long Trấn đó là ngày mùng tám tháng tư, vừa vặn là ngày Phật đản.

Ô Long Trấn, hoàn toàn tầm thường, thậm chí ngay cả trên bản đồ cũng tìm không thấy địa phương này, luôn luôn tồn tại một cách lặng lẽ.

Nàng không rõ sư phụ vì sao lại ra lệnh cho mình tới nơi này, nhưng sư phụ đã chọn chỗ này, nàng duy nhất có thể làm đó là hạ tâm mà chờ đợi.

Chỗ này thoạt nhìn không có gì đặc biệt, nhưng quan sát kĩ nàng lại thích nơi này.Một người luôn luôn đối với bất kỳ việc gì bên người đều hờ hững coi thường như Nguyễn Chân Chân mà nói, là chuyện làm người ta kinh ngạc đến cỡ nào!

Ở trong này, nàng lần đầu cảm giác được không khí có thể trong lành như thế, thái dương là xán lạn như vậy, các em bé nơi đây có thể tươi cười rất thoải mái. Hằng ngày chờ đợi sư phụ đến như đã hẹn, nàng thường xuyên một mình ngồi ở chân núi đầu Trấn tây, cái gì cũng không làm, chỉ là lẳng lặng hít thở.

Thời gian lâu, nàng gần như đã sắp quên mất, con người, nên hít thở thanh thản như thế nào

Không có mùi máu tanh, không có hơi thở chết chóc, cũng không cần sồng ttong lo sợ. Chỉ là, lặng lẽ thở, bởi vì còn sống.

Một tháng trước, Tín Dương Hầu Bắc Hán quốc bị thánh thượng giáng chỉ định tội đột nhiên mất tích, hầu phủ bị cấm quân tịch biên tài sản, nàng thân là nữ quyến trong phủ bị bắt áp lưu đày. Trên đường lưu đày, rõ ràng truyền đến tin tức Bắc Hán quốc bị Đại Tống diệt quốc, trong lúc nhất thời, vô luận là quan binh hay là tù phạm, tất cả mọi người chỉ có thể làm chim trong rừng, lập tức giải tán chạy tán loạn.

Nàng không có chỗ để đi, chỉ có thể rài đây mai đó ,vô định, thẳng đến khi ở một trấn nhỏ Tây Nam phát hiện tin tức sư phụ lưu lại, mệnh lệnh nàng đến Ô Long Trấn trước chờ hắn, hắn sẽ cho nàng tự do mà nàng tha thiết ước mơ.

Đó là lời hứa vô cùng hấp dẫn! Vì thế nàng một mình ra đi, hỏi thăm phương hướng đến Ô Long Trấn, gặp núi trèo núi, gặp sông vượt sông. Khi nàng đứng ở một mảnh khe sâu của lối vào, mới giật mình thấy mình đã đi từ mùa xuân khi tuyết còn đọng trên cành, đi đến hoa dại nở rộ đầu hạ, nàng đằng đẵng đi được hai tháng rồi!

Nhưng nơi này, không phải là chốn đào nguyên thế nhân lần tìm không thấy, cũng không có cư dân nhiệt tình hiếu khách nghênh đón nàng, thậm chí ngay từ đầu liền tận lực làm khó dễ cùng vắng vẻ nàng. Nhưng nàng trừ lưu lại, không còn cách nào, chỉ có thể nhận lấy khó dễ cùng vắng vẻ làm người ta căm tức.

Nàng một thân phong trần mệt mỏi, vừa đói vừa mệt đứng ở lối vào thôn trấn, dưới gian nhà rách nát núp bòng dưới gốc cây cổ thụ già nua, nghiêng ngả, đối mặt với năm sáu người đang ngồi nghiêm chỉnh, xem ra là nam nữ đương gia có thể thay trong trấn tác chủ.

“Ta nói, ngươi tên là gì?” Đầu tiên mở miệng là một nữ nhân, vẻ mặt đầy phấn son giống như không cần tiền, mặt trái xoa lại trái đỏ ửng như như mông khỉ, thật sự làm người ta không nhìn ra tuổi.

“Nguyễn Chân Chân.” Nàng trả lời cẩn thận.

“Mấy tuổi rồi?” Câu hỏi thay đổi người, nam nhân ước chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, mặc áo màu trắng áo dài đầy kiêu ngạo, , đáy mắt lại giấu giếm vô số âm mưu quỷ kế.

“Mười chín.”

“Ngươi muốn ở Ô Long Trấn bao lâu?” Khôi ngô tráng kiện, cuốn ống quần, nam tử trẻ tuổi bộ dáng nông phu thật thà chất phác cười với nàng , hai hàm răng trắng như tuyết rất chói mắt.

“Ta không xác định, chờ người ta muốn tìm đến đây, sẽ rời đi.”

“Nga, như vậy a.” Mọi người liếc nhau, vẻ mặt hiểu mà không nói, giống như đang truyền cho nhau tin tức gì.

“Nếu chỉ là tạm thời lưu lại, vậy thì tốt rồi.” Bên cạnh bàn là nam tử nói chuyện nhã nhặn thoạt nhìn rất dễ nói chuyện, vừa đánh bàn tính, vừa xem sổ sách.

“Vậy xin hỏi, ta tạm thời có thể lưu lại không?” Điếm có điếm chương (điều lệ), tự có tự quy, trấn nhỏ là do những người này cai quản, Nguyễn Chân Chân đương nhiên muốn biểu hiện ra tính chất đặc biệt người dân lành vĩ đại, môi khẽ cười, nụ cười vừa đáng yêu vừa ngại ngùng.

“Có thể, nhưng ngươi phải tìm việc làm, người rảnh rỗi sẽ dễ dàng gây rắc rồi cho nên nói cũng không thể ở không. Dựa theo quy cũ của trấn này, chỉ cần có thể tìm được việc làm ở trấn này, thì ngươi có thể lưu lại.”

Nữ nhân trang điểm lòe loẹt kia tươi cười giả tạo so với nàng còn muốn đáng yêu hơn, còn một mặt mồm miệng lanh lợi giải thích : “Hiện tại thói đời xảo trá, bên ngoài thì đang loạn lạc, không dám tùy tùy tiện tiện cho những người không liên quan vào trấn, nếu là nguy hại đến an nguy cùng sinh kế của dân trong trấn, chính là chúng tôi có lỗi, cô nương nói có đúng không?”

“Đương nhiên, đại nương nói rất đúng.” Nữ nhân này không dễ chọc, Nguyễn Chân Chân cố ý kêu thật ngọt.

Đại nương? Sắc mặt mọi người đều thay đổi hạ, lại cực lực chịu đựng không hé răng. Chỉ có nữ đạo sĩ trang điểm trẻ tuổi đang bưng bát trà uống nước, “Phốc xích!” Bỗng chốc phun ra toàn bộ, ôm bụng cười đến cười run rẩy hết cả người.

“Khanh khách...... Ngoan thật!” Nữ nhân kia cũng không giận, cười hì hì nhìn Nguyễn Chân Chân từ trên xuống dưới.

Ngô, này tiểu nha đầu lừa đảo này thật đúng là tỷ muội hài hước, tuy rằng lặn lội đường xa, toàn thân còn dính bụi đường và mặt mũi lấm lem, vẫn có thể nhìn ra khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn như đóa hoa nhỏ. Mày cong vòng nguyệt, đẹp và quyến rũ mê người, đặc biệt là cặp mắt xinh đẹp kia, ẩn chứa anh khí cùng ngạo khí, bộ dáng không kiêu ngạo không siểm nịnh, giọng nói không nhanh không chậm, nhìn ra được là người tập võ, hơn nữa công phu tựa hồ còn không tồi.

“Vậy xin hỏi các vị, ta nên đến nơi nào tìm việc làm?” Bị người ngầm đánh giá, đồng thời Nguyễn Chân Chân cũng đang âm thầm đánh giá đối phương.

Theo bề ngoài cũng khí chất , những người này đều không phải dân đã sống trong trấn nhiều thế hệ, trên người có chút che giấu khí chất giang hồ vẫn có thể nhìn ra, thoạt nhìn sâu không lường được, thậm chí mang theo khí chất quý khí bức người.

Những người này cũng không dễ chọc. Đây là kết luận mà Nguyễn Chân Chân quan sát. Nhưng mà binh đến thì tướng đỡ thôi, nàng chỉ có thể kiên trì ở lại chờ sư phụ. “Trước tiên là nói về ngươi biết làm gì đi?” Mang túi da đựng cung tên trên lưng, đang cầm kéo “Răng rắc sát” tu bổ lông chim trên tên, thợ săn trẻ tuổi đặt câu hỏi.

“Dạ?” Nguyễn Chân Chân cau đôi mi thanh tú, trong mắt lóe nghi hoặc.

“Hắn là hỏi ngươi sở trường về cái gì.” Nữ đạo sĩ người chân thật nói lời thẳng thắn nhắc nhở: “Chính là có thể trồng trọt, nấu nướng, tính toán sổ sách, thêu hoa, ngươi biết làm gì ?”

Trồng trọt? Nấu nướng? Tính toán sổ sách? Thêu hoa? Nguyễn Chân Chân ngạc nhiên một trận. Muốn ở lại chỗ này, phải làm việc này sao? Nàng bất quá là ngắn ngủi lưu lại, cũng không phải nhận lời mời làm việc, sao phải tham gia cuộc thi này?

“Trừ bỏ những thứ đó, giết gà mổ trâu, trêu chó chọc mèo, biết làm gì cũng được.” Nữ đạo sĩ đầy vẻ cổ vũ nói.

Không biết giết người có thể xem như sở trường hay không? Nguyễn Chân Chân âm thầm cười khổ trong lòng, bất đắc dĩ lại không xác định trả lời: “Ta...... biết mỗi thứ một chút, có thể thử trước không?”

“Có thể!” Vài người châu đầu ghé tai một phen, xem ra đang thảo luận muốn nàng thử thứ gì trước

Chỉ chốc lát sau, nam tử gảy bàn tính dùng ngón tay chỉ những người bên cạnh, nhất nhất phân phó: “Ngươi muốn thử xem mình có thể trồng trọt hay không thì theo Tiểu Cù đến trong vườn đi, hôm nay thu hoạch lúa mạch, vừa vặn thiếu người làm.”

Nông phu được gọi là Tiểu Cù lập tức đứng lên, cười chân chất, xoa xoa tay, nhìn nở mở hàm răng trắng lóa.

“Muốn thử săn thú thì đi theo Tiểu Kinh, hai ông cháu lão hán trong trấn hôm nay cũng muốn lên núi, vừa khéo kết bạn.” Một thợ săn mang hơi thở ngang tàng,thái độ cùng nông phu hoàn toàn tương phản, liếc nàng một cái, vẻ mặt khinh thường.

“Nếu cảm thấy bản thân biết nấu nướng thôi, đi theo Bảo cô nương trở về khách sạn, nơi đó có đầy đủ toàn bộ hết.”

Bảo cô nương? Chẳng lẽ là vị đại nương trang điểm lòe loẹt kia sao? Nguyễn Chân Chân ngạc nhiên nhìn nhìn “Đại nương”, người sau nhìn nàng nháy nháy mắt, không cho là đúng bật cười.

“Nếu biết thêu hoa, chờ ta thông báo với người của tú phường đến đón ngươi, nếu biết chữ có thể theo Hoàng Phủ tiên sinh dạy học......” Lời còn chưa dứt đã bị người đánh gãy.

“Không cần phiền toái lôi thôi, nơi đó của ta đã có Tân phu tử tiền nhiệm.” Tư thục tiên sinh nhanh chóng cho thấy tình huống.

“Vậy vừa vặn cạnh tranh một chút, tục ngữ nói rất đúng, Người giỏi thì có người khác giỏi hơn......” Người chỉ điểm nói.

“Ngươi vì sao không cho nàng ấy đến chỗ ngươi cạnh tranh gãy bàn tính với ngươi?” Hoàng Phủ tiên sinh không phục.

“Không tốt lắm đâu, cô nam quả nữ, cùng chung một chỗ......” Nam tử nhã nhặn vô cùng gian tà, nói chuyện vô cùng ẩn ý.

“Ngươi!” Trong lòng Hoàng Phủ vô cùng muốn mắng hắn, do dự nghĩ lại, tiếp theo quyết định, quên đi! Lười cùng tên giảo hoạt này chấp nhặt.

Nam tử nhã nhặn cười trộm, nói đùa sao, cũng không xem hắn là ai, làm sao có thể để cho người ngoài đến tranh bát cơm của mình chứ?

Hắn đằng hắng hai tiếng, tiếp tục nói: “Về phần chỗ của lão Tạ......” Đánh giá Nguyễn Chân Chân thoạt nhìn chật vật lại giấu không được khí chất xinh xắn trời sinh một chút: “Quên đi! Một cô nương gia không thích hợp cả ngày ở trong tiệm bán quan tài.”

“Ê ê, vì sao không đề cập tới ta? Chẳng lẽ thiên tiên đạo quan rất kém cỏi sao?” Nữ đạo sĩ không vừa lòng nhận sự kỳ thị cùng vắng vẻ, lập tức nhấc tay kháng nghị.

“Ngươi có thể nuôi sống chính mình sao? Gần đây trấn lí bình an, không ai chết cũng không có ma quỷ làm loạn cần ngươi đi niệm chú siêu độ, nói vậy, cuộc sống chưa chắc đảm bảo, chẳng lẽ ngươi thật muốn suốt ngày ăn chay?” Nam tử nhã nhặn không chút khách khí, đâm thằng vào chỗ đau.