Câu nói của cô khiến Trần Văn không khỏi rùng mình, còn Hạ Minh Nguyệt thì lúc này cảm thấy tâm tư của mình có chút lộn xộn.

Có lẽ chuyện lúc nãy đã trực tiếp khiến nàng tin vào phần nào nhưng có một cái gì đó lại đang ngăn cản nàng tin vào điều đó.

“Được rồi.

Ta tin hai người rồi.

Hai người có thể đi, như đã nói từ nay về sau thϊếp sẽ không làm phiền chàng nữa”
Nghe những câu nói đó trong lòng cô bỗng dâng lên chút hụt hững nhưng sau đó nhanh chóng đã bị cô đánh tan.

“Vậy bọn ta phải đi đây” Cô đáp lại
Sự việc thành công tốt đẹp, lúc này cô cùng Trần Văn lên kế hoạch ăn mừng thật lớn.

Ở tửu lầu, hai người kính nhau ly rượu chúc mừng.

Trần Văn lên tiếng trước:
“Lâm đệ, chúng ta đến thanh lâu đi.


Ta nghe nói hôm nay Khúc cô nương sẽ biểu diễn đó”.
“Huynh nói thật sao? Thật tốt quá vừa có thể thưởng thức khúc nhạc của Khúc cô nương vừa có thể tác thành cho huynh cùng Khúc cô nương rồi”.Lâm Chi lên tiếng châm chọc
Trần Văn vội cúi mặt xuống tỏ ra ngại ngùng nhưng vẫn không quen lườm sang cô
“Đệ…”
“Được rồi, được rồi, không chọc huynh nữa chúng ta mau đi thôi”.
Hai người hay thường đến thanh lâu, chủ yếu là để thưởng thức tài hoa của Khúc Nhạc – được mệnh danh là mỹ nhân tài sắc vẹn toàn bậc nhất ở đó.

Ngoài ra nàng đặc biệt không chỉ có như vậy, nàng là một trong số rất ít cô nương ở đây chỉ bán nghệ chứ không bán thân.

Chính vì vậy đã khiến biết bao nhiêu nam nhân càng khao khát muốn có được nàng.
Đến nơi, hai người liền được hai kỹ nữ đón tiếp nồng nhiệt vì họ sớm đã trở thành khách quen của nơi này.

“Cho ta chỗ như mọi khi”.

Trần Văn cất lời
“Khách quan, chàng có muốn…”
“Không cần, cứ cho ta như mọi khi là được”.

Trần Văn thẳng thừng đáp
Ánh mắt của hai kỹ nữ thoáng chốc thất vọng nhưng cũng phải lui ra nhường cho hai người không gian riêng.

“Mình đến trễ rồi sao.

Sao đệ vẫn chưa thấy Khúc cô nương biểu diễn?”.

Cô hỏi
“Chắc là hôm nay gặp vấn đề gì đó trình diễn muộn một chút thôi mà”.

Trần Văn đáp lại
Sau khi nghe lời của Trần Văn nói cô vẫn cảm thấy có chút gì đó không ổn.

Tiếng bà chủ thanh lâu vang lên:
“Xin kính chào tất cả các vị khách quan may mắn đang có mặt tại hôm nay.”
Mọi người bỗng bàn tán xôn xào, xì xầm to nhỏ không biết là có chuyện gì.


Cả Trần Văn và Lâm Chi cũng không ngoại lệ.

Thấy mọi người vẫn đang bàn tán, bà chủ tiếp tục lên tiến:
“Hôm nay sẽ là đêm đấu giá đêm đầu tiên của Khúc cô nương”
Cả thanh lâu nhốn nháo cả lên, những tên nam nhân từ các phía của thanh lâu đều tập trung ở chỗ bà chủ.
“Bà nói có thật không? Nhưng ta nghe nói Khúc cô nương chỉ bán nghệ chứ không bán thân mà”.

Một tên nam nhân từ trong đám đông cất lời hỏi
“Phải, nhưng đó là chuyện của lúc trước còn bây giờ thì thay đổi rồi.

Cuộc sống mà, đúng không khách quan?”.Bà chủ tươi cười trả lời
Cả đám nam nhân vui mừng, hớn hở vội gật đầu lia lịa tỏ ra đồng tình.

“Ta xin phép được bắt đầu buổi đấu gia hôm nay”.

Bà chủ vừa cất lời vừa ra hiệu người làm dẫn Khúc Nhạc tới.
Một chốc lát, một nữ nhân xinh đẹp như tranh vẽ từ từ bước tới, nàng trang điểm khác với mọi ngày càng khiến cho nàng trở nên quyến rũ, xinh đẹp hơn.

Ánh mắt nàng gợi lên ý buồn thăm thẳm khó có thể nào diễn ta thành lời.

Trần Văn khi nhìn thấy cảnh tượng đó bỗng vô thức phía cánh tay, tạo ra hình nấm đấm.

Hắn nắm chặt đến nỗi, lòng bàn tay bắt đầu rỉ ra những giọt máu.

Cũng không có gì là lạ khi Trần Văn trở nên như vậy.


Người mình yêu thương bỗng một ngày bị đem bán đấu giá cho những kẻ khác thì ai mà bình tĩnh cho nỗi chứ.
“Giá khởi điểm 1000 lượng vàng”
“Ta trả 2000”
“Ta trả 3000”
…..
Cứ thế cho đến khi
“Ta trả 1 vạn”
“Còn ai lên tiếng nữa không?”Bà chủ lên tiếng
“Nếu không còn ai thì”.
“Ta muốn mua nàng ấy”
Mọi người đua nhau nhìn về phía Trần Văn, Trần Văn với sắc mặt lạnh lùng hướng về phía bà chủ khiến bà chủ có chút bất ngờ.

Bà ta vội đánh mắt sang Khúc Nhạc rồi ngẫm nghĩ cái gì đó.

Còn Khúc Nhạc bên này sững sờ nhìn vị khách quan bên ấy mà trong lòng không khỏi chua xót.

Nàng bây giờ chỉ biết cúi mặt xuống đất mặc cho số phận của mình.