Ngày hôm đó, phụ thân cô vừa đi làm ăn xa trở về thì bắt gặp Khúc Nhạc đang gãy đàn ở trong phủ liền nảy sinh ý đồ đối với Khúc Nhạc, muốn nạp nàng làm thϊếp.

Tuy đã nghe người hầu trong nhà nói về chuyện Khúc Nhạc và Trần Văn nhưng ông vẫn không thay đổi ý đồ với nàng.

Bất quá, ông sẽ đem vài tiệm vải ở Lâm gia cho Trần Văn nhầm bù đắp cho hắn với lại Trần gia cũng sẽ không bao giờ chấp nhận nàng làm con dâu vì thân phận kỹ nữ của nàng, Trần văn cũng biết chắc điều đó nên chi bằng đưa nàng cho mình không phải tốt hơn hay sao.

Nghĩ đến đó thôi trong lòng ông không khỏi đắc ý, mấy năm nay ông mặc dù đi ra ngoài tìm kiếm nhiều người nữ nhân khác nhưng chỉ vì để giải quyết ham muốn mà thôi, chưa từng nghĩ sẽ nạp họ làm thϊếp.

Hôm nay, ông thấy Khúc Nhạc xinh đẹp lại vừa có tài gãy đàn trong lòng không khỏi say đắm nữ nhân này.

Hỏi thử, mấy ai được như nàng.

Thấy Lâm Chấn tiến đến lại gần mình với ánh mắt không được tốt đẹp gì cho lắm nhưng nàng nghĩ lại dù sao người này cũng là phụ thân của Lâm Chi nên nàng đành lịch sự cúi đầu chào hỏi.

Xòn chuyện, nàng định tiến về phòng mình để tránh tiếp xúc thêm với ông ta.

Nàng dù sao cũng là người đã bôn ba bên ngoài cực khổ, đến những chuyện này nàng còn không hiểu sao.

Nếu nàng còn nán lại thêm với ông ta không chừng sẽ xảy ra chuyện không hay.

Nàng vận dụng hết mọi sự khéo léo của mình để từ chối ông ta rồi nhanh chóng tiến vào phòng mình.

Không ngờ người này lại vô liêm sỉ tới như vậy, đi theo nàng vào trong phòng không hề kiên dè.

Lúc nàng phát hiện ra thì ông ta đang đi theo sau mình, thì hai người lúc đó đã ở trong phòng rồi.

Lúc này ông ta nhìn nàng đắc ý rồi lấy lý do là ông ta tưởng cuộc trò chuyện vẫn chưa kết thúc nên nghĩ nàng muốn mời ông ta vào trong phòng nói chuyện tiếp.

Khoảng không lúc này càng vắng người khiến cho những ý đồ của ông ta hiện lên rõ ràng khiến cho nàng cảm thấy sợ hãi.

Vừa lúc đó, Vân Nhi kịp thời tiến vào : “Lão gia đã về ạ.

Phu nhân gọi Khúc cô nương sang dùng bữa ạ”.
Vân Nhi lúc này như một vị cứu tinh, Khúc Nhạc lúc nay vội chụp lấy cánh tay nàng thân thϊếp cùng nàng tiến ra khỏi cửa nhưng không quên chào tạm biệt Lâm Chấn.

Lâm Chấn thấy mình vừa tuột mất con mồi liền cau mày khó chịu nhưng ông không thể hành động quá lộ liễu trước mặt Vân Nhi.

Dù sao nàng ta cũng là nha hoàn thân cận của mẫu thân cô.

Ông không muốn bà phát hiện ra rằng mình đang có ý đồ với Khúc Nhạc nếu không ý đồ của ông sẽ bị bà phá tan.

Còn về phần Khúc Nhạc, ông chắc chắn là nàng sẽ không nói gì về chuyện này vì thanh danh của nàng, thứ hai là vì nàng cũng chưa chắn chắn được việc đó vì suy cho cùng ông vẫn chưa làm gì vượt quá giới hạn.
Trong bao năm qua ông cùng mẫu thân cô, tuy ngoài mặt hai người đối xử với nhau như phu thê bình thường.

Nhưng bên trong đã sớm trở thành người xa lạ rồi.

Sở dĩ hai người làm như vậy với nhau đều có lý do riêng cả.

Ông thì vì thể diện của Lâm gia còn bà thì vì Lâm Chi nên cả hai đành thỏa thuận, nhượng bộ nhau trong suốt chục năm nay.
Khúc Nhạc lúc này vừa đi theo Vân Nhi trong lòng luôn thầm cảm ơn nàng.

Nếu không có nàng xuất hiện kịp thời thì không biết đã xảy ra chuyện kinh khủng gì nữa.


Trong lúc ăn cơm, Chu Lệ - mẫu thân cô trông thấy Khúc Nhạc có vẻ không ổn liền quan tâm hỏi:
“Con đang có chuyện gì không vui sao?”
Khúc Nhạc định kể chuyện mình gặp phải phụ thân cô nhưng sợ mình đoán sai.

Chuyện này nàng cũng không chắc chắn lắm nên không thể làm càn vì vậy nàng chọn cách im lặng.
“Con vẫn ổn , cảm ơn phu nhân đã quan tâm.

Con ăn xong rồi nên xin phép đi về phòng của mình”.

Nói xong, nàng khẩn trương rời đi.

Chu Lệ bây giờ cảm thấy Khúc Nhạc không ổn tưởng nàng không quen với nơi này nên đang cảm thấy lo lắng nhưng khi nghe được những lời nói kia cùng với hành động đang nghi kia.

Bà chắn chắc rằng chuyện này không đơn giản chỉ có thế, bà liền quay sang hỏi Vân Nhi vì trước giờ nàng là người tiếp xúc khá nhiều với Khúc Nhạc.
“Khúc Nhạc gần đây có điều gì khác lạ hay không?”
“Không thưa phu nhân, nô tì thấy Khúc cô nương vẫn rất tốt”.
“Vậy trong phủ Khúc Nhạc có thân thiết với ai không?”
“Thưa phu nhân, Khúc cô nương thường hay đến phòng của thiếu phu nhân nói chuyện trông có vẻ rất thân thiết”.
“Được rồi, người có thể lui xuống”.
Bà lấy tay xoa xoa hai bên thái dương, rồi chuẩn bị tiến lại giường của mình nghỉ ngơi.

Nhưng khi vừa đặt chân lên giường bà liền nghĩ ra được điều gì đó liền gọi Vân Nhi vào phòng làm rõ.
“Gần đây ngoài Nguyệt Nhi ra thì Khúc cô nương còn gặp ai khác nữa không?”
“Thưa phu nhân, lúc nô tì đi gọi Khúc cô nương thì thấy lão gia cũng ở đó”.

“Người nói Lâm Chấn sao?”.

Bà nghe xong liền bật người đứng dậy, bất ngờ hỏi Vân Nhi
“Vâng, đúng rồi ạ”.
“Người gặp hai người hai người họ ở đâu?”.

Bà khẩn trương hỏi
“Thưa phu nhân, là ở trong phòng của Khúc cô nương ạ”.
Dứt lời, bà như người thất thần như nhận ra một điều kinh khủng gì đó sắp xảy ra.

Bà chẳng lạ gì Lâm Chấn, bao nhiêu năm nay ông điều ra ngoài tìm thú vui cho mình, có lẽ lần này ông đã nhắm đến Khúc Nhạc rồi.

Nghĩ đến đó bà không khỏi thương xót cho thân phận của nàng, vừa mới thoát khỏi chốn thanh lâu kia không được bao lâu thì lại sắp rơi vào tay Lâm Chấn.
Bà nhanh chóng đến phòng tìm Khúc Nhạc nhưng không thấy người ở đó nữa.

Trong lòng lúc này bỗng dâng lên cảm giác lo lắng tột độ, bà thật không muốn nàng rơi vào tay tên Lâm Chấn kia.

Nếu thật sự xảy ra chuyện đó, liệu cuộc đời sau này của nàng sẽ ra sao đây?