“Anh có thể cho em một vài gợi ý, nếu chỉ đoán không sao em đoán được. Dù sao chúng ta biết nhau chưa bao lâu, em không thể đoán được anh định tặng em món quà gì.” An Vân Thương không được tự nhiên liếc nhìn Chu Ảm, tỏ vẻ khó xử.

“Vậy cho em một gợi ý, món quà đó dùng ở trên giường.” Nếu cô đã bắt anh phải gợi ý, vậy thì anh sẽ cho cô một gợi ý chuẩn xác nhất.

Cái gì? Dùng được ở trên giường?

An Vân Thương kinh hãi đến đơ rồi, cô trợn trừng nhìn Chu Ảm quên cả chớp mắt, lòng thầm suy đoán. Ý tứ của Chu Ảm là gì đây, tặng cô một món đồ dùng được ở trên giường ư, đó là cái gì? Sao anh không tặng em thứ khác dễ đoán hơn? Đồ dùng được ở trên giường, vừa nghe sẽ khiến người ta hiểu sang hướng khác đấy anh ạ.

Mà chính cô cũng đang bắt đầu hiểu sang nghĩa khác rồi. Còn nói là gợi ý, chỉ càng khiến đầu cô loạn hơn thôi, khuôn mặt bắt đầu nóng lên, cả người lúng túng không được tự nhiên.

Chờ lâu vẫn không thấy An Vân Thương nói gì, Chu Ảm nghiêng đầu liếc sang bên cạnh nhìn cô, đương lúc anh định hỏi cô đã đoán ra chưa lại thấy mặt cô đỏ rực đang nhìn ra ngoài cửa sổ, chẳng biết đang suy nghĩ điều gì, nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh lắm.

Có điều, mặc dù cố tỏ ra bình tĩnh nhưng hai má hồng rực kia lại bán đứng cô mất rồi. Chu Ảm nhìn ra cô đang xấu hổ, suy nghĩ cẩn thận lại lời mình vừa nói, anh đã đoán ra nguyên nhân vì sao cô lại xấu hổ đỏ mặt.

Thực chất Chu Ảm chỉ dựa theo thực tế để gợi ý về món quà đó mà thôi, ai ngờ cô lại hiểu sai đến tám ngàn dặm, anh cảm thấy phục sát đất trí tưởng tượng phong phú của cô.

“Em đoán ra được chưa?” Anh quay đầu lại, giả vờ tiếp tục lái xe.

“Dạ… còn chưa.”

“Chúng ta mau quay trở về Lương gia, nếu em đã không nghĩ ra thì chỉ cần thấy trực tiếp là biết rồi.”

“Anh… Anh đã mang quà đến Lương gia rồi sao? Có để dì Trầm Nguyệt nhìn thấy không ạ?” An Vân Thương nhất thời nóng nảy, âm lượng đề cao lên rất nhiều.

“Hình như là chưa, nhưng có khả năng món quà đó đã được đưa vào phòng em rồi.” Chu Ảm khẽ cười, nói.

Giọng nói của anh rất nhẹ nhàng, êm tai, tuy rằng cô chỉ nhìn thấy một bên sườn mặt của anh nhưng khi anh cười lên như thế này trông thực sự rất đẹp. Chỉ có điều, hiện tại An Vân Thương không có tâm tình nào để thưởng thức dáng vẻ dịu dàng tươi cười của anh.

Cô cắn môi, cuối cùng vẫn phải hỏi ra miệng: “Rốt cuộc anh tặng quà gì cho em vậy?”

“Không phải anh đã cho em gợi ý rồi sao? Em không đoán ra được?” Chu Ảm tiếp tục chơi trò mèo vờn chuột.

“Không đoán ra được đâu phải lỗi tại em.”

“Đừng nóng giận, một lát nữa trở về phòng không phải em sẽ biết sao.” Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn hơi tức giận, anh vươn một bàn tay sang vỗ an ủi bả vai của cô.

“Em… Phòng của em? Anh nói là món quà đó đã được đưa lên phòng của em rồi?”

Lúc An Vân Thương trở lại biệt thự Lương Gia, sắc mặt cô cực kì khó coi. Tưởng Nguyệt vừa lên tiếng chào hỏi đã bị cô kéo ngay lên lầu trước tràng cười khúc khích của dì Trầm Nguyệt.

Cô muốn hỏi con bé chết tiệt kia tại sao lại bảo Chu Ảm mang quà tới. Chu Ảm không quen thân với cô nhưng lần đầu tiên tặng quà lại tặng cho cô một món đồ dùng… trên giường. Tuy cô chưa biết nó là cái gì nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy chuyện này không bình thường, cô thực sự muốn làm cho ra nhẽ.

Chu Ảm đi đỗ xe nên vào chậm hơn, khi anh vào nhà thì An Vân Thương đã đi lên phòng.

Lâm Trầm Nguyệt vừa nhìn thấy Chu Ảm liền nghĩ đến kế hoạch của mình, vội vàng cười tươi rói bước tới đón anh. “Chu Ảm, cô vừa nghe Tiểu Nguyệt nói con đi đón Vân Thương, con tìm thấy nó ở đâu vậy?”

Gương mặt Chu Ảm giãn ra thành một nụ cười, anh đáp lại dì Trầm Nguyệt: “Con tìm thấy cô ấy ở trong công viên nhỏ gần đây, lúc đó cô ấy đang mua kẹo bông, thật trẻ con.”

“Đúng vậy, Vân Thương của cô vẫn ngây thơ như một đứa trẻ vậy, làm cô lúc nào cũng nghĩ nó chưa trưởng thành. Ai, cô thật lo lắng cho nó, cô đâu thể chăm sóc cho nó cả đời được.”

“Vân Thương gọi cô là dì phải không, con cũng gọi cô là dì nhé. Đây là món quà nhỏ con tặng cho dì, mong rằng dì sẽ thích.” Nghe Lâm Trầm Nguyệt nói thế, Chu Ảm hiểu ngay, anh vội vàng lấy món quà đã chuẩn bị từ trước ra tặng. Anh không ngờ dì của Vân Thương đã bắt đầu lo lắng tới việc chung thân đại sự của cô ấy, xem ra anh cần phải cố gắng hơn nữa mới được.

Trên phòng An Vân Thương.

Tưởng Nguyệt vừa bước vào cửa đã bị An Vân Thương dùng hai tay nhéo má, cô tức giận nghiến răng: “Tưởng Tiểu Nguyệt. Cậu nói đi, cậu đến tìm mình sao phải mang theo cả anh trai đi nữa, lại còn để anh ta mua quà cho mình, anh ta nói tặng cho mình một món đồ dùng được trên… giường, anh ta là… biến thái hả?”

Tưởng Nguyệt biết lý do tại sao vừa vào phòng cô đã bị An Vân Thương nhéo má xét hỏi, nhưng tại sao Vân Thương lại tức giận thì cô không hiểu.

Nhưng vừa nghe lời Vân Thương nói, cô lập tức hiểu ra ngay. Cô kéo tay An Vân Thương xuống, lắc đầu cười to: “Cậu đừng suy nghĩ bậy bạ, anh ấy không tặng cho cậu vật gì kì quái đâu, mình vừa cầm món quà đó lên phòng cho cậu, đâu có thấy chỗ nào kỳ lạ. Hơn nữa anh ấy không phải là biến thái, anh ấy vô cùng quân tử nhé, cậu có thể hoàn toàn yên tâm, dù cậu có trêu chọc anh ấy cũng không để ý đâu.”

“Món quà đó đang ở đâu, mình muốn xem.” Biết đó không phải là một món quà kỳ quặc, An Vân Thương mới thở phào.

“Khoan đã, quà của anh ấy thì để đến tối cậu từ từ xem cũng được, giờ phải chén sạch sẽ đám đồ ăn vặt mình mang tới cho cậu trước đã.” Tưởng Nguyệt cười hì hì đem quà và đồ ăn vặt của mình đang để ở góc tường ra đưa cho Vân Thương.

“Oa, Tiểu Nguyệt, cậu là tốt nhất, mang cho mình quá nhiều đồ ăn vặt. Mấy ngày tới mình không cần lo lắng việc phải ra ngoài mua đồ ăn vặt rồi.” An Vân Thương vừa nhìn thấy một bọc đồ ăn vặt lớn bèn đem tức giận vừa bộc phát quẳng ngay ra sau đầu.

Năm phút sau, cả hai ngồi trên sàn nhà ăn khoai tây chiên, vừa xem album nhạc Hàn mới nhất. An Vân Thương liếc sang Tưởng Nguyệt “Album này chính là quà tặng của cậu?”

“Đúng thế, còn nữa, chậu xương rồng nhỏ ở trên bàn máy vi tính của cậu cũng là do mình mang tới.” Tưởng Nguyệt gật đầu.

“Nhưng đây đâu phải là nhóm thần tượng mà mình thích, mình thích nhóm khác cơ mà.” An Vân Thương nhìn mấy anh chàng đẹp trai ở bìa album, cô không thích nhóm thần tượng này, cũng không có hứng thú xem phim ca nhạc của họ.

“Mình biết, đây là thần tượng mà mình thích, mình chỉ muốn đồng hóa cậu, để cậu cũng thích bọn họ như mình thôi mà.” Tưởng Nguyệt giải thích.

“Nhưng đây là quà tặng cho mình, chẳng phải nên mua theo sở thích của mình sao?”

“Ô, là ai nói phải như vậy nhỉ?” Tưởng Nguyệt làm vẻ mặt vô (số) tội.

“Thôi quên đi, không thể cãi lại cậu được.” An Vân Thương khoát tay, đứng lên, dùng khăn giấy lau sạch tay rồi chuẩn bị xuống nhà kiếm chút đồ uống. “Mình xuống nhà đi lấy cái gì uống, cậu muốn uống gì?”

Tưởng Nguyệt vẫn dán mắt vào nhóm nhạc thần tượng trên tivi, nói. “Cái gì cũng được. À, anh họ của mình chắc đang ở dưới lầu đấy, cậu gọi anh ấy lên đây luôn nhé.”

“Ừ nhỉ, thiếu chút nữa đã quên béng mất anh ấy.” An Vân Thương đau đầu day trán. Cô nhón chân đi đến sau lưng Tưởng Nguyệt, đưa ngón tay ra chọc lưng cô bạn: “Hay là cậu xuống dưới lấy đồ uống đi, nhưng lúc quay lên đừng gọi anh họ của cậu nhé, đây là phòng của con gái, không nên cho con trai vào thì hơn.”

“Mình đã bảo là biểu hiện của cậu rất kỳ quái mà.” Tưởng Nguyệt quay người lại, ngẩng đầu nhìn An Vân Thương rồi cười phá lên: “Vân Thương, cậu không bình thường nhé. Nói mau, có phải cậu sợ nhìn thấy anh họ của mình phải không hả?”

Chẳng lẽ biểu hiện của cô rõ lắm hay sao? An Vân Thương nhanh chóng lấy tay che mặt, phủ nhận: “Không phải, cậu đừng nói linh tinh, cẩn thận mình đánh cậu bây giờ.”

“Ai nha, mình không phải là đứa trẻ con đâu nhá, còn sợ bị cậu đánh chắc, nếu nói về khoản đánh đấm, cậu vốn không phải là đối thủ của mình!” Tưởng Nguyệt đứng lên, phủi tay qua loa rồi nắm lấy vai của An Vân Thương, bắt đầu lắc cô: “Nhất định là cậu có vấn đề với anh trai mình, nếu không cậu sẽ không bảo mình xuống nhà lấy đồ uống, còn dặn không được gọi anh ấy lên đây.”

“Mình không có, nếu cậu không tin, ngay bây giờ mình sẽ xuống nhà gọi anh ấy lên đây.” An Vân Thương bị Tưởng Nguyệt dồn ép đến choáng váng, thuận miệng hô lên.

“Là cậu nói đó nha, được rồi, mình ở trên này chờ, cậu xuống nhà gọi anh ấy lên đây đi.” Tưởng Nguyệt thả An Vân Thương ra, mỉm cười phủi tay, ra lệnh xong lại ngồi xuống sàn nhà, tiếp tục công cuộc ngắm trai đẹp vĩ đại.

Lúc này An Vân Thương mới nhận ra mình vừa tự nói sẽ xuống nhà gọi Chu Ảm lên phòng, cô bắt đầu tưởng tượng ra tình cảnh nếu cô thực sự kêu anh ta lên thì tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì?

An Vân Thương vừa xuống lầu đã nghe được giọng cười tràn ngập vui vẻ của dì Trầm Nguyệt, có vẻ dì và Chu Ảm trò chuyện rất hợp ý.

Cô nhớ lại nội dung trong tiểu thuyết gốc, hình như Chu Ảm không dính dáng đến An Vân Thương nhanh như vậy. Trong tiểu thuyết gốc, thời điểm này An Vân Thương và Lâm Trầm Nguyệt không hề biết Chu Ảm là ai, đừng nói gì đến chuyện quý mến anh ta.

Nhưng hiện tại tất cả đều đã thay đổi.

Chu Ảm xuất hiện quá sớm, lại còn tới gần nữ chính như vậy…

Lúc này An Vân Thương không hề biết rằng, chính vì cô chủ động liên lạc sau đó nhờ Tưởng Nguyệt giúp mình mà nội dung tiểu thuyết đã bị thay đổi. Dù sao Chu Ảm cũng là người nhà của Tưởng Nguyệt, anh ta chỉ là một nhân vật phụ nhỏ trong truyện, Tưởng Nguyệt lại là bạn thân cùng trường của An Vân Thương, tuyến nhân vật này một khi đã bị thay đổi thì tình huống gì cũng có thể phát sinh.

An Vân Thương trầm tư, quên mất mình đang đi trên cầu thang, cô bước hụt một bậc và chới với muốn ngã xuống, cô hét lên một tiếng thất thanh, chuẩn bị tinh thần mặt hôn đất thì một bóng màu đen nhanh chóng chạy về phía cô, trước khi cô tiếp đất đã đỡ được, vội kéo cô vào trong ngực anh ta.

“Em đang suy nghĩ gì vậy, nhập thần đến mức không nhìn rõ đường dưới chân.”

Giọng đàn ông trầm thấp êm tai, mang theo chút khiển trách vang lên, dường như anh đang giận cô không để ý đến bản thân mình.

Mắc mớ gì tới anh chứ, anh chẳng qua chỉ là một nhân vật phụ nhỏ thôi mà, dựa vào cái gì mà lại dùng giọng nam chính nói chuyện với cô như vậy! Không muốn để anh đắc ý khi thấy vẻ sợ hãi trên gương mặt cô, An Vân Thương lập tức đẩy Chu Ảm ra, lạnh lùng nói tiếng: “Cảm ơn.”