“Không cần cám ơn, anh chỉ không muốn nhìn thấy em bị ngã.” Giọng nói của Chu Ảm rất nhẹ, dường như không để ý đến thái độ lạnh lùng của cô dành cho mình.

Nhưng An Vân Thương lại bị đôi mắt dịu dàng của anh làm cho bối rối, cô mất tự nhiên xoay người chạy biến vào trong nhà bếp.

Lâm Trầm Nguyệt chứng kiến toàn bộ sự việc bèn bước tới chặn An Vân Thương lại, lo lắng nắm tay cô hỏi han: “Con có bị thương ở đâu không? Dì vừa thấy con suýt ngã ở chỗ cầu thang, may mà cậu Chu Ảm đây nhanh tay nhanh mắt, bằng không con đã bị thương như lần trước rồi.”

“Con không sao, anh ấy vừa vặn đỡ được nên con không bị ngã.” An Vân Thương kéo bàn tay của Trầm Nguyệt xuống, không dám nhìn dì nữa. “Con đi lấy nước uống, dì hỏi hộ con anh ấy muốn uống gì nhé.”

Lâm Trầm Nguyệt không suy nghĩ, kinh ngạc hỏi lại. “Chẳng phải thằng bé đang đứng ngay đây sao, tại sao con không tự mình đi hỏi nó?”

“Ai nha, thôi con vào bếp đây, dì cứ giúp con hỏi anh ấy đi ạ.” Cô thực sự không còn dũng khí nhìn mặt Chu Ảm, nói xong bèn chạy tuốt vào trong bếp.

Cô nhanh chóng đi tới bên tủ lạnh, đặt một tay lên cánh cửa nhưng không mở ra ngay mà đứng thở hổn hển, đờ người nhìn cánh cửa tủ, dường như đang suy nghĩ về điều gì đó rất lung.

Xong rồi, cô đã xong thật rồi, cô có cảm giác mình sợ phải nhìn thấy Chu Ảm, khi nhìn thấy anh, cô bắt đầu có những biểu hiện kỳ quái như tim đập rất nhanh và mặt nóng bừng. Hơn thế nữa, những hiện tượng này ngày càng có chiều hướng tăng mạnh khiến cô không còn dũng khí nói chuyện bình thường với anh nữa.

Đây là chuyện gì vậy? Anh chỉ là một nhân vật phụ nhỏ thôi mà, tại sao cô lại có cảm giác đáng sợ này với anh?

“Em đang suy nghĩ gì vậy, không lấy nước uống sao? Em đi lấy nước mà không hỏi anh uống gì thì làm sao lấy được?” Sau lưng đột nhiên vang lên giọng đàn ông mạnh mẽ, đánh thức An Vân Thương.

Cô quay phắt đầu lại, quả nhiên nhìn thấy gương mặt Chu Ảm, anh đã tới sau lưng cô từ lúc nào, còn dựa vào rất gần.

Cô chớp mi, trong đôi mắt thoáng hiện nét hoảng loạn.

“Anh vào đây làm gì?” An Vân Thương cố tỏ ra bình thường, hỏi anh, sau đó tiếp tục quay lại định mở tủ lạnh, lấy đồ uống.

Tay Chu Ảm nhanh chóng đưa qua giúp cô mở cánh cửa tủ lạnh. “Để anh giúp em, em chọn đồ uống đi.”

“À… vâng.” An Vân Thương bước sang một bên, đọc cho anh tên của một số loại đồ uống, Chu Ảm lưu loát lấy từ trong tủ lạnh ra đúng những loại cô chọn, sau đó đóng cửa tủ.

“Anh không uống gì sao?” – Thấy anh không lấy gì cho mình mà chỉ chọn những loại đồ uống cô đã gọi bèn sốt ruột hỏi lại.

“Ừ, anh không thích uống mấy loại này, anh hơi kén chọn đồ uống, bình thưởng chỉ uống một loại duy nhất.” Chu Ảm giải thích, sau đó ôm lấy toàn bộ đống đồ uống, còn đưa tay ra bẹo má An Vân Thương một cái rồi mới nói: “Đi thôi, lên phòng của em.”

Bị anh bẹo má khiến cô càng thêm hoảng, nhưng cô chưa kịp nói thêm thì anh đã xoay người đi ra ngoài. An Vân Thương thở dài, không trốn thoát được chuyện này rồi, cô cũng không muốn từ chối vì vậy đành phải ôm một bụng đầy khó chịu đi theo anh ra khỏi nhà bếp.

Không thấy bóng dáng dì Trầm Nguyệt ở phòng khách, cô đoán dì đã về phòng nghỉ ngơi hoặc đi ra ngoài. Dì cũng thật là, chẳng lẽ dì không cảm thấy lo lắng chút nào khi để cô ở lại một mình với Chu Ảm sao.

Càng nghĩ cô càng cảm thấy mình đang ở trong tình cảnh nguy hiểm, “À… cái kia, vừa rồi anh với dì Trầm Nguyệt nói chuyện gì vậy? Em thấy dì rất vui.”

“Em muốn nghe lời nói thật hay nói dối?” Anh đi ở phía trước, giọng nói pha trộn một chút vui đùa, vô cùng mê người.

Hiển nhiên lúc này An Vân Thương không còn tâm trí đâu cảm thụ sự mê người của ai đó, mặt cô nhăn tít lại: “Đương nhiên là lời nói thật rồi.”

“Anh và dì chỉ đang tâm sự về việc chung thân đại sự của em thôi.”

“Cái gì? Anh và dì Trầm Nguyệt nói về chuyện đại sự cả đời của em hả?” An Vân Thương giật thót, vội vã chạy đến bên cạnh nắm lấy vạt áo của anh, khẩn trương hỏi dồn: “Vậy cả hai nói chuyện thế nào, dì ấy có nói em không muốn quen bạn trai, không muốn kết hôn không?”

“Em nhất định phải đứng ở đây thảo luận về đề tài này sao?” Chu Ảm liếc nhanh sang xung quanh, ánh mắt đầy thâm ý nhìn cô gái nhỏ bé đứng trước mặt mình.

An Vân Thương nghe anh nói thế cũng đảo mắt một vòng, nơi đây hay có người qua lại, cũng gần cầu thang, đúng là không phải chỗ tốt để đứng nói chuyện.

Suy nghĩ nhanh vẫn nên đi chỗ khác thì hơn, nghĩ vậy cô lập tức buông tay áo anh ra, sau đó đi lên lầu. “Vậy lên phòng em rồi nói.”

Giọng nói của cô mang theo chút ý tứ làm Chu Ảm khẽ thở dài, tỏ ra bất đắc dĩ đi theo, nhưng đáy mắt lại ánh lên ý cười.

“Ba ——”

An Vân Thương mạnh tay mở cửa làm vang lên tiếng động lớn, khiến Tưởng Nguyệt đang nhỏ nước miếng ngắm trai đẹp ở trong phòng cũng phải giật mình, cô nhíu mày: “Cậu uống nhầm thuốc hả? Làm mình sợ muốn vọt tim ra rồi, bỗng dưng đi đập cửa lớn vậy?”

“Mình trượt tay đấy, không cẩn thận bị đập cửa.” Bị Tưởng Nguyệt nói như vậy, An Vân Thương tiêu ngay cơn tức, phải tìm cớ lấp liếm.

“Đồ uống đâu? Chẳng phải cậu xuống nhà lấy đồ uống sao?” Tưởng Nguyệt đứng lên tra hỏi.

An Vân Thương không trả lời ngay mà đi tới chiếc ghế để cạnh ban công, ngồi xuống, thuận tiện ngoắc ngón tay ra phía cửa: “Anh họ của cậu đang mang lên.”

“Chà, quả nhiên là cậu điều khiển được anh ấy nha.” Tưởng Nguyệt cười to, chạy đến trước mặt An Vân Thương, nhìn cô đầy hứng thú: “Mình biết rồi nhé, chắc chắn là cậu cũng có tình cảm với anh họ của mình…”

“Cậu đừng nói bậy.” Cô biết thừa con bé Tưởng Nguyệt này đang giúp Chu Ảm, sợ những lời Tưởng Nguyệt nói sẽ bị Chu Ảm nghe thấy, cô vội vàng đưa tay bịt miệng Tưởng Nguyệt.

Tưởng Nguyệt giãy dụa, cả hai cùng lăn ra sàn nhà, quấn quít lấy nhau.

Đúng lúc Chu Ảm bước vào phòng nhìn thấy cảnh này. Anh hơi nhíu mày, hắng giọng: “E hèm… Hai người đang làm gì thế?”

“A, anh họ, anh lên rồi đấy à?” Nghe thấy giọng nói của Chu Ảm, Tưởng Nguyệt vội vàng buông An Vân Thương ra, lập tức đứng lên.

An Vân Thương cũng nhanh chóng bò dậy, âm thầm đi tới đĩa đồ ăn vặt, sau đó chuyển sang chương trình phim mình thích.

Chờ cô chuẩn bị xong, quay lại định gọi Tưởng Nguyệt và Chu Ảm ngồi xuống sàn xem phim thì phát hiện Chu Ảm đang đứng ngay sau cô, ánh mắt anh nhìn cô chăm chú, còn Tưởng Nguyệt đã mất tích từ khi nào.

“Tiểu Nguyệt đâu rồi ạ?” An Vân Thương cảm thấy không được tự nhiên, cố tình hỏi tới chiếc phao cứu sinh của mình, sao đột nhiên lại không thấy người? Tưởng Nguyệt đi đâu vậy?

“Em ấy nói ở đây chán quá nên xuống lầu tìm dì Trầm Nguyệt nói chuyện rồi.” Chu Ảm giải thích.

Câu giải thích này quá khả nghi. An Vân Thương hơi bối rối kéo làn váy, cô không nhìn anh nữa mà chuyển tầm mắt sang bộ phim đang chiếu trên TV. Cô dám khẳng định Tưởng Nguyệt cố tình tạo cơ hội cho cô và Chu Ảm được ở riêng.

Cô vốn không muốn làm tổn hại tình bạn giữa mình và Tưởng Nguyệt, giờ có hối hận cũng không kịp nữa rồi. Giờ cô và Chu Ảm ở chung một phòng phải nói chuyện gì đây? Chẳng lẽ bảo anh đi ra ngoài đi à?

Đợi một chút… hình như lúc nãy cô còn chưa hỏi được anh đã nói chuyện gì với dì Trầm Nguyệt. Nghĩ vậy, An Vân Thương kéo khóe miệng lên thành một nụ cười, chuẩn bị quay đầu lại tiếp tục hỏi Chu Ảm.

Nhưng vừa quay đầu lại cô đã thấy Chu Ảm đến bên cạnh mình từ lúc nào, đang ở ngay sát cô.

Cô há miệng, kinh ngạc đến á khẩu, tốc độ của anh quá nhanh, bước đi hoàn toàn không có tiếng động, quá dữ rồi!

“Em thích xem phim hả?” Chu Ảm hỏi cô, tùy tiện ngồi xuống bên cạnh An Vân Thương, liếc mắt về phía màn hình TV đang bắt đầu chiếu bộ phim.

“Vâng, đúng vậy.” Cô cảm giác được anh đang nhìn mình, còn nghiêm túc như đang xem phim chiếu trong rạp. Cô không thể đối mắt nhìn anh, bởi vì ánh mắt của anh quá mãnh liệt khiến cô không chịu nổi.

“Món quà anh tặng, em đã xem chưa?” Chu Ảm tiếp tục hỏi, ánh mắt chưa bao giờ rời khỏi khuôn mặt của An Vân Thương.

“Vẫn chưa, Tiểu Nguyệt nói để đến tối hẵng xem.”

“Không sao, giờ xem cũng được, để anh tìm xem con bé để ở đâu.” Chu Ảm đứng lên, ý đồ đi tìm món quà.

“Thôi được rồi, để tối em tự xem cũng được mà.” An Vân Thương không biết mình nên dùng thái độ gì để nhận món quà của anh, cho nên phải vội vàng kéo tay anh lại, không để anh đi tìm món quà ấy nữa.

Nhưng khi cô giữ tay anh, cả hai đụng chạm vào nhau, đôi tay hồi hộp hơi rịn mồ hôi của cô tiếp xúc với cánh tay mát lạnh của anh, cô cảm giác như có một luồng điện nhỏ chạy qua người mình.

An Vân Thương lập tức rụt tay về. “Em muốn nói là, bây giờ chúng ta xem phim trước đã, mấy món quà ấy cứ để tối xem cũng được.”

“Để anh đi tìm, em cứ xem phim đi.” Chu Ảm không từ bỏ, trước vẻ mặt khiếp sợ của cô, anh xoay người đi tìm ở góc phòng và lôi ra được một túi quà to.

Thấy anh cầm một túi to đi tới, cô bắt đầu đoán già đoán non xem món quà bên trong là vật gì?

Chu Ảm đi tới và ngồi xuống bên cạnh An Vân Thương, anh nhét vào tay cô gói quà, sau đó nghiêng người sang bên, nhẹ nói: “Em bóc đi, đây là quà anh tặng cho em.”

“Vâng.” Cô đáp lời, bắt đầu bóc gói quà.

Túi bọc ngoài nhanh chóng bị cô bóc ra, khi thấy món quà bên trong là một… chiếc gối ôm màu hồng nhạt rất dễ thương, cô ngây ngốc.

Đây hoàn toàn là một món quà ngọt ngào đáng yêu, không hề dính dáng chút nào tới thứ tà ác cô đã nghĩ trong đầu. Xem ra, kẻ có đầu óc xấu xa không phải là Chu Ảm mà là… chính cô.

An Vân Thương không nhận ra, trong lúc cô đang thầm khinh bỉ chính mình, thì mắt nhìn của cô về Chu Ảm đã thay đổi, cô nghĩ một người đàn ông như Chu Ảm lại biết tặng những món quà dễ thương như vậy, đúng là người tinh tế dịu dàng.

“Đáng yêu quá, cám ơn anh.” Sau khi tự khiển trách chán chê, cô bắt đầu chân thành cảm ơn Chu Ảm.

“Em thích là tốt rồi.” Thực ra hôm trước anh còn đang rối trí không biết phải tặng quà gì cho cô, hiện giờ thấy cô có vẻ không ghét cái gối này, anh cũng yên tâm hơn.

“Vâng, em thích lắm, em sẽ ôm nó thường xuyên.”

Chu Ảm không nói gì, nhưng nghe cô nói sẽ thường xuyên ôm chiếc gối anh tặng, trên mặt anh hiện rõ nụ cười đầy thâm ý.

An Vân Thương ôm chiếc gối ngồi xem phim, hai người bọn họ im lặng hơn nửa thời gian, cuối cùng An Vân Thương không chịu nổi, vẫn phải lên tiếng: “Vừa rồi…. anh đã nói chuyện gì với dì Trầm Nguyệt vậy? Dì ấy đã nói gì? Có phải dì ấy đã hỏi anh điều gì, hoặc nhờ anh làm cái gì không?”

Cô nhớ hôm sinh nhật của dì, dì có nói rằng muốn cô trang điểm, ăn mặc đẹp để thu hút ánh nhìn của các chàng trai, dì Trầm Nguyệt có ý nghĩ như vậy hẳn là muốn tìm bạn trai cho cô.

Nhưng cô không muốn có bạn trai, chí ít là hiện tại không muốn có, cô rất lo dì Trầm Nguyệt sẽ giới thiệu cô với Chu Ảm. Vừa rồi hai người họ nói chuyện vui vẻ như vậy, Chu Ảm còn nói bọn họ đang nói về việc chung thân đại sự của cô, mà Chu Ảm lại là một chàng trai tốt, tướng mạo, phong thái khá ổn, đối đáp với người lớn cũng rất lễ phép, tuy chưa biết rõ về gia đình anh, nhưng nhìn cách cư xử và thái độ của anh đã cảm thấy gia đình anh chắc chắn không tồi.

Nghĩ như vậy nên An Vân Thương càng cảm thấy mình nên tránh xa Chu Ảm, càng nghĩ càng lo lắng, cô không muốn phát sinh tình cảm yêu đương trong cuốn tiểu thuyết này, chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy sợ rồi, không hề có một chút cảm giác an toàn nào cả. Nếu cô thực sự thích một người nào đó lại đột nhiên bị đưa trở về thế giới cô đang sống thì phải làm sao bây giờ?

Chu Ảm im lặng một lúc lâu mới khẽ cười: “Vậy em nghĩ dì đã nói gì?”

“Em không biết, anh nói thẳng luôn đi, em không muốn đoán già đoán non.” Cô nôn nóng, không tự chủ hơi kéo tay áo của anh.

Động tác của cô quá mờ ám khiến ngực anh dâng lên cảm giác nhộn nhạo khó tả, nhưng anh không làm gì hết, chỉ giả vờ không quan tâm, nhàn nhạt trả lời: “Dì nói em giống như một đứa trẻ, rất lo lắng cho em, muốn tìm một người có thể để em tựa vào.”

An Vân Thương không ngắt lời anh mà im lặng tiếp tục lắng nghe.

Chu Ảm thấy cô không nói gì bèn tiếp tục: “Cho nên dì để mắt đến anh, muốn vun vén cho hai chúng ta.” Đương nhiên dì Trầm Nguyệt không trực tiếp nói ra những lời như vậy, dì chỉ nói Chu Ảm là người tốt, có thể làm đối tượng xem mắt của An Vân Thương, ý của dì là ngoài anh ra vẫn còn có những ứng cử viên khác nữa, anh chỉ là một trong số những người nằm trong danh sách mà thôi. Tất nhiên làm sao Chu Ảm có thể nói cho An Vân Thương biết điều này, cho nên anh nói chỉ có mình anh là đối tượng của cô thôi.

“Vậy anh đồng ý với dì rồi sao?” An Vân Thương không nhịn được hỏi lại.

“Anh cũng đã tỏ tình với em rồi, sao có thể không đồng ý được. Vân Thương, em quá ngây thơ rồi.”

“Lúc này em thực sự không muốn nói đến chuyện yêu đương đâu, anh… đừng quan tâm tới em nữa.” An Vân Thương đành trực tiếp từ chối Chu Ảm. Mấy ngày qua cô đã suy nghĩ rất nhiều, tìm vô vàn lý do để từ chối anh, nhưng khi ngồi đối diện như thế này lại không tìm ra bất cứ lý do nào trong đầu. Cô nói nhanh rồi vội vã đứng lên muốn đi ra ngoài.

“Vân Thương, đợi đã, anh còn lời chưa nói hết.” Chu Ảm nhanh chóng bắt lấy tay cô, thuận thế kéo cô vào trong ngực, cả hai ngã ra sàn nhà, cả cơ thể cô đè lên anh, hai người cứ thế tiếp xúc thân mật khiến cô xấu hổ không chịu nổi.