Trong lúc Cố Thịnh Nhân đang nói, liên tục có người dâng đồ lên.

Nguyên Húc tập trung nhìn nhưng những đồ này rõ ràng không phải bạch ngọc quan âm đã chuẩn bị trước đó.

Rất nhanh, trước mặt Cố Thịnh Nhân đã bày ra một văn án, bên trong là một tờ giấy Tuyên Thành, dĩ nhiên là đầy đủ bút, mực, giấy, nghiên. 

Cô muốn làm gì?

Trình Nhất Như chau mày. Kiếp trước cô ta chưa từng nghe nói Trình Tích Tri có đóng góp gì cho nền học vấn quốc gia.

Chẳng qua là mọi người xôn xao mà thôi. Cô ta tự an ủi mình, dùng điều này nhấn chìm dự cảm không lành trong lòng. 

Đương nhiên không ít người bị Cố Thịnh Nhân thu hú sự chú ý, muốn xem rốt cuộc trong hồ lô bán loại thuốc gì.

Người Trình gia cũng tò mò, chưa từng biết con gái út lại cất giấu tài nghệ như vậy.

Cố Thịnh Nhân lại không quan tâm người khác nghĩ gì. 

Cô tự mình sáng tạo, bất kể là cầm kì thi họa thi tửu hoa trà hay lĩnh vực gì, kỹ năng của cô đều thuần thục. Hơn nữa bởi vì cô vô cùng có hứng thú với tranh thủy mặc, kiếp trước Cơ Ngọc đã mời một vị đại sư Bạch Sơn lão nhân của Thiên Khải vương triều đích thân đến chỉ dạy cô.

Sau này chính Bạch Sơn lão nhân đã từng thừa nhận, ở trình độ hội họa đơn thuần, hoàng hậu nương nương đã không bằng cô.

Đưa tay lướt nhẹ trên tờ giấy, Cố Thịnh Nhân có chút không hài lòng. Tuy nói, vừa mới đây cô đã cho người chuẩn bị giấy và bút, mực tốt nhất đưa qua đây, nhưng bàn về chất lượng, còn kém xa loại cô hay dùng ở kiếp trước, vẫn chưa đạt yêu cầu. 

Nhắm mắt, lòng trầm xuống.

Lại mở mắt, Cố Thịnh Nhân vung tay đưa bút, thoải mái tự nhiên viết chữ lên giấy Tuyên.

Hóa ra tất cả khách mời chỉ vây quanh xem náo nhiệt mà thôi, cũng không quá kì vọng. Một cô gái mười mấy tuổi có thể trông đợi có bao nhiêu tài nghệ? 

Cho dù bức họa của Cố Thịnh Nhân chỉ là trình độ nghiệp dư, chỉ cần Trình Chấn Sinh nói thích, bọn họ cũng sẽ hùa theo tán thưởng.

Nhưng rất nhanh, những phản đối trong lòng bọn họ đã thay thế bằng sự ngạc nhiên. Bút lực này, ý cảnh này, nếu không phải tận mắt chứng kiến, ai có thể tưởng tưởng là bút tích của một cô bé mười bảy tuổi?

Khách mời bên trong không thiếu những học giả nghiên cứu sâu quốc học, bức họa hoàn thành, ánh mắt cũng từ kinh ngạc biến thành si mê. 

"Tốt!" Cùng với nét bút cuối cùng của Cố Thịnh Nhân, rốt cục có người không nhịn được nói một tiếng "tốt".

Không ít người vẫn còn chìm đắm trong ý cảnh của bức họa kia, đột nhiên bị làm phiền, trong lòng bực bội, quay đầu nhìn thấy người nói chuyện, liền hết oán trách.

"Hóa ra là Đức lão tiên sinh." Có người nhận ra tác giả đang nói chuyện. 

"Bút lực ôn hòa không mất sự khỏe khoắn, ý cảnh càng cao xa càng phong phú, nhân vật sống động như thật. Tốt! Tốt! Tốt!" Đức lão tiên sinh một câu nói ba từ "tốt", mắt nhìn Cố Thịnh Nhân.

"Không biết Trình tiểu thư được truyền dạy như thế nào?"

Cố Thịnh nhân đã sớm chuẩn bị lý do thoái thác: "Vãn bối lúc học ở nước ngoài gặp được một danh sư là Bạch Sơn lão tiên sinh, đã theo ông ấy quốc họa mấy năm." 

Bạch lão nhân này chính là thầy dạy quốc họa của Cố Thịnh Nhân, nhưng không phải ở nước ngoài mà là ở kiếp trước.

Quả nhiên, Đức lão tiên sinh suy nghĩ rất lâu vẫn không nghĩ ra rốt cục Bạch Sơn tiên sinh này là người như thế nào.

Xem ra là một cao nhân ở ẩn tại nước ngoài. Trong lòng Đức lão tiên sinh thán phục, có thể dạy được học sinh như Trình Tích Tri, vị lão tiên sinh đó ắt hẳn là một đại tông sư. 

"Đức lão tiên sinh, bức tranh này?" Có người không nhịn được mở miệng.

Bức tranh của Cố Thịnh Nhân là một đôi chúc thọ đồ. Nội dung bức tranh là một lão thần tiên cười hiền từ tay nâng quả đào tiên tiến đến chúc thọ.

Bọn họ chỉ có thể tính là người ngoài ngành, nhìn bức tranh này chỉ cảm thấy rất đẹp nhưng cụ thể lại không nói ra được nguyên do vì sao.