“Tướng quân.” Thuộc hạ đi vào bẩm báo: “Thần đã đưa gã tới.”

Thuộc hạ trước mắt tên là Lan Trà, mang theo khí tức nghiêm trang mỗi lúc đối diện với nàng, nhìn qua cũng biết Lâm Minh Hoa đối với thuộc hạ bên cạnh mình như thế nào. Giọng nàng ban đầu ngọt ngào bao nhiêu thì khi người ngoài đi vào lạnh nhạt bấy nhiêu. Nàng phất tay ra hiệu Lan Trà lui xuống.

Gã nọ dập đầu mấy cái, cả người run bần bật: “Thảo dân bái kiến Mộc Loan tướng quân.”

“Ngửa mặt lên.”

Gã nghe lời ngước mặt, ánh mắt tránh né nhất định không nhìn thẳng nàng. Lâm Minh Hoa đưa tay, một cái tát như trời giáng giáng xuống mặt gã.

Mặt đau như bị xé rách, gã lập tức dập mạnh đầu xuống sàn khẩn khoản: “Cầu xin Đại tướng quân tha mạng!”

“Có biết là đã phạm lỗi gì không?”

“Thảo dân... Thảo dân...”

“Không biết?” Hàn khí xung quanh Lâm Minh Hoa đột nhiên thay đổi, nắm cổ áo hắn xách lên: “Để bản tướng nói cho ngươi biết, ngươi làm cho hắn phế đi một bên mắt, lại dám để hắn làm mấy công việc thấp hèn này, nói xem phải giải quyết thế nào?”

“...Ơ, là là là... Là công việc mà, tướng quân...”

“Hừ.” Nàng đâu quan tâm đó là công việc hay cái quái gì khác, thứ nàng quan tâm là Dạ Uyên Vũ của nàng bị ức hiếp khi làm việc ở đây.

“Người đâu?”

“Có.” Hai tên lính đứng gác trước cửa bước đến phục mệnh.

“Đem hắn ra ngoài, phạt ba mươi trượng. Tịch thu tửu lầu, đem cả nhà đuổi đi.”

“Rõ.”

“Đại tướng quân! Đại tướng quân! Thảo dân không phục! Không phục! Tại sao lại tịch thu nhà của ta? Tại sao?” Bị người kéo đi nhưng gã lại không cam tâm, hoảng loạn la lớn thu hút nhiều ánh mắt của người đứng xem. Trong lòng ai nấy đều hoảng, cực kỳ hoảng! Ai mà biết tên kỹ nam người nhìn người khinh kia lại là nhân vật có gia thế khủng khiếp như vậy kia chứ?

Đóng lại cánh cửa, sự chú ý của Lâm Minh Hoa lại dời lên người Dạ Uyên Vũ, giọng tức thì mềm mại: “Phu quân còn đau không?”

“Không...”

“Còn đau hay không?”

Dạ Uyên Vũ chột dạ, suy nghĩ giây lát đành gật đầu thừa nhận: “Đau...”

Nàng đau lòng muốn chết, ôn nhu nói: “Uyên Vũ, theo ta về nhà nhé?”

“Về...nhà?”

“Phải, về nhà của chúng ta.” Nàng mỉm cười, tay vòng qua eo hắn càng siết chặt: “Ta sẽ bảo vệ ngươi.”

Dạ Uyên Vũ để tâm nhưng không nói, muốn chuyển chủ đề: “Nàng hai năm qua đã đi đâu?”

“Ta?” Lâm Minh Hoa bật cười thành tiếng: “Ta tòng quân.”

“Cái gì?”

“Chuyện dài lắm, tối ta kể cho ngươi nghe. Bây giờ thì đói chưa? Ta đưa ngươi đi ăn.” Nàng cũng bắt chước hắn đổi chủ đề, hai người nói câu được câu không cuối cùng là Lâm Minh Hoa đưa hắn ra ngoài ăn trưa.

Dạ Uyên Vũ ăn rất ít nhưng là lần đầu tiên hắn được ăn đồ ngon như vậy, trong lúc đang ăn thì lại có kẻ khác đi vào phá đám.

Bên ngoài vang lên thanh âm: “Hoàng tử giá đáo!”

Tên hoàng tử này theo nàng không chỉ một lần, kiên trì theo đến nàng phát chán lên rồi. Nghe tiếng hô, Lâm Minh Hoa chỉ còn biết thở dài.

Nhanh thoăn thoắt lại ôm Dạ Uyên Vũ vào lòng, theo cửa sổ nhảy như bay ra ngoài rồi chạy thẳng đến cánh rừng bên cạnh.

“Hoa Hoa?”

“Ngươi yên tâm, lát nữa chúng ta sẽ quay lại. Ít nhất là khi, tên phiền toái kia bỏ đi.”

Dạ Uyên Vũ: “...”

“Ngươi dường như có rất nhiều người ưa thích.”

“Đừng nghĩ bậy.” Nàng tỉnh bơ: “Ta thích ngươi, chỉ một mình ngươi. Đừng suy bụng ngươi ra bụng ta.”

Dạ Uyên Vũ: “...”

Hắn dở khóc dở cười, nào có biết Lâm Minh Hoa thẳng thắn như thế đâu? Chẳng qua, có một chút ấm áp tràn ra.

“Bẩn chân ngươi mất, đừng náo. Ta ôm ngươi đi.” Nàng nhìn một vòng xung quanh, nơi nào cũng bẩn, chân Dạ Uyên Vũ đẹp như vậy lại trắng. Chân hắn chỉ nên để đi trên thảm lông sạch sẽ mà thôi.

“Ta không phải nữ nhân.”

“Sao nào? Nữ nhân làm sao?” Lâm Minh Hoa lườm hắn một cái cảnh cáo: “Có muốn tự mình săn thú rừng không?”

“Ta không biết cách dùng cung.”

Nàng tìm cho hắn một chỗ ngồi có thể tạm coi là sạch sẽ miễn cưỡng đặt hắn xuống, lấy ra cây cung được trang bị bên mình: “Ta bắt cho ngươi.”

“Đừng!”

“Hửm? Sao vậy?”

Dạ Uyên Vũ ngập ngừng: “Đừng, đừng làm bị thương chúng, tội nghiệp lắm.”

Lâm Minh Hoa: “...”