"Tổ phụ là truyền nhân của Trần Quận Tạ thị, lại là ngôi sao sáng trong giới văn học Đại Nghiệp, chỉ cần xuất hiện ở Biện Kinh, đủ để thu hút sự chú ý của văn nhân học tử, nếu tổ phụ kéo thân thể bệnh tật...!tự mình đến Biện Kinh đòi công đạo cho tôn nữ nhà mình, đòi thư hòa ly, chuyện này sẽ trở thành chủ đề nóng ở thành Biện Kinh."
Tạ Nhị gia nghe ra Tạ Vân Sơ rõ ràng muốn mượn danh vọng của phụ thân thay trưởng tỷ nó mưu đồ, sợ phụ thân không đồng ý.
"Sau khi tổ phụ vào kinh, chỉ cần công bố trắng trợn những chuyện mà Tô Minh Hàng đã đối xử với trưởng tỷ, các Ngự Sử lĩnh bổng lộc của triều đình chẳng lẽ đều rảnh rỗi hết, chẳng lẽ không viết vạch tội Tô Bác Gia? Nếu như...!Trần Quận Tạ thị bốn chữ này, sẽ xuất hiện bên tai Hoàng đế, bệ hạ rất kính trọng các học giả, tất nhiên sẽ tìm Đại bá là con trai hỏi về tình hình của tổ phụ."
Đây là thanh danh sĩ tộc quý tộc tích lũy qua nhiều thế hệ, cho dù hiện giờ Trần Quận Tạ thị sa sút nhưng danh vọng vẫn còn đó.
Tạ lão thái gia nín thở trầm ngâm, nghiêm túc nghe Tạ Vân Sơ nói.

"Đại bá cáo bệnh ở nhà chăm sóc phụ thân, có được một chữ hiếu, trước mặt Hoàng đế lại hữu danh vô thực.

Tổ phụ cầu công đạo cho tôn nữ, không sợ Bác tước quyền quý, càng biểu hiện ra Tạ thị có khí phách!"
"Đợi đến khi Lễ bộ thượng thư lên Trí sĩ, bệ hạ phải xem xét những người được chọn cho vị trí Thượng thư, phát hiện ra Đại bá đã làm Lễ bộ thị lang nhiều năm, lại được liệt vào danh sách những người được chọn, không tham gia tranh chấp đảng phái lại xuất thân từ Trần Quận Tạ thị danh tiếng! Bệ hạ sẽ chọn Đại bá? Hay chọn người từ đảng Đại hoàng tử và Tam hoàng tử đề bạt?"
Tạ lão thái gia muốn lợi dụng tranh đấu giữa các đảng để mưu cầu danh vị, nhưng nếu tự mình dính vào, khó mà thoát được.
Tạ thị có danh tiếng tích lũy mấy đời của tổ tiên, tại sao lại không dùng để đi con đường làm quan thanh liêm?
Không tham gia tranh chấp đảng phái, lại có thể lợi dụng tranh chấp đảng phái để mưu lợi cho mình mới là kế sách tốt nhất.
Trong lúc Tại lão thái gia vì mưu đồ của Tạ Vân Sơ, trong lòng nổi lên một cơn sóng lớn, vẫn chưa tỉnh táo lại.
Tạ Vân Sơ lại tiếp tục: "Đảng Đại hoàng tử và đảng Tam hoàng tử tranh đấu, đối phó lẫn nhau, Đại bá bộc lộ tài năng, đợi Đại bá ngồi lên vị trí Lễ bộ thượng thư, đến lúc đó, đảng Đại hoàng tử cũng được...!hay là đảng Tam hoàng tử cũng thế, đều sẽ tranh nhau giao hảo, Tạ gia vừa thật sự nắm vững quyền chủ động, vừa có thể như Trưởng Công chúa, thuận thế mà làm."
Tạ lão thái gia như lần đầu biết Tạ Vân Sơ, nhìn nàng chằm chằm.

Tạ lão phu nhân từ kinh ngạc lúc ở Phật đường biến thành kinh hãi, tim đập liên tục.
Tiểu công tử mười ba tuổi, lúc nào cũng mù mà mù mờ, Tạ Vân Sơ lại từ những chuyện cũ nhà nhà đều biết từ Biện Kinh truyền đến, nhìn rõ thế cục triều đình biến đổi liên tục, lại có thể tính toán như vậy.
Xem ra...!lợi hại như vậy.
Thư viện Vân Sơn thành lập nhiều năm như vậy, có hai trạng nguyên, Tạ lão thái gia lại chưa từng gặp đứa trẻ nào thông minh như đứa cháu trai Tạ Vân Sơ này...
Bảy tuổi xem qua là nhớ, xuất khẩu thành thơ, sau khi vượt qua một trận sinh tử thì trở nên tầm thường.

Thần đồng nhiều năm lại ngã xuống, không sống được bao lâu nữa, lại bị gia tộc vứt bỏ.
Những huynh đệ cùng thế hệ và học sinh trong thư viện từng đố kị nó...!bị ánh hào quang thần đồng của nó ép cho không thở nổi, bắt nạt làm nhục nó, nhưng nó lại chưa từng để ý, thậm chí còn nhẫn nhục chịu đựng, chưa từng nhờ tổ phụ hoặc những trưởng bối khác xin giúp đỡ.
Cũng không biết là đã mất đi thiên phú học tập, cũng mất đi khí phách, chịu đựng áp bức và lăng nhục.


Hay là biết đã bị gia tộc vứt bỏ, mà lựa chọn tự mình lưu đày.
Tạ lão thái gia vốn cho rằng, Lục Lang vẫn như trước, vì thế người khác có lăng nhục Lục Lang, ông luôn coi như không có gì xảy ra, chưa từng hỏi đến.
Nhưng lúc này, đứa trẻ bị gia tộc bỏ rơi lại nói ra những lời này...
Mạch lạc rõ ràng, có tầm nhìn không thuộc về tuổi tác hay từng trải mà nó nên có được.
Có mưu kế có sách lược, duy chỉ không có cái tuổi nên có sự lưỡng lự.
Bình thản thản nhiên bàn bạc triều chính, không hề sợ hãi mà vạch kế hoạch lợi dụng hai đảng tranh đấu, lại có thể cẩn thận chuẩn xác đúng mực.
Hoàn toàn không giống một đứa trẻ mười ba tuổi chút nào!.