9.

Phó Yến Chu vô cùng phấn khởi, mua rất nhiều đồ ăn về nhà.

Tôi kéo anh ta vào nhà bếp, mượn cơ hội nhỏ nước mắt trâu cho anh ta.

"Phó Yến Chu, em nói với anh một lần cuối, cho dù có nhìn thấy cái gì đi nữa thì cũng phải bình tĩnh."

Vốn dĩ Phó Yến Chu còn vui vẻ ngẩng đầu lên để tôi nhỏ thuốc điểm mắt cho anh ta, vừa nghe tôi noi vậy, ý cười trên khóe môi cứng đờ.

"Đặng Tinh Nhiễm, con mẹ nó, cô hay thật, cô lừa tôi cho cái gì vào vậy, cô cút ra khỏi nhà tôi ngay."

"Tôi ghét những thứ này thế nào, chẳng lẽ cô không biết, tôi không nói đùa với cô đâu."

Mặt Phó Yến Chu tối sầm lại, bưng một ly nước hoa quả vào phòng ăn.

Trần Dao tung tăng bước vào.

"Mọi người trốn trong phòng bếp lén lút nói chuyện gì thế ạ?"

Vốn ma nữ đang đu trên vai Trần Dao, có lẽ là vì thấy phát chán nên bỗng bay vút lên, đu đưa trên trần nhà. Tóc của cô ta xõa xuống, vừa vặn tầm mắt chạm vào mắt của Phó Yến Chu, đầu cô ta xoay tròn 180 độ, mặt quay về phía Phó Yến Chu, lè lưỡi li3m lên mặt anh ta một cái.

Cả người Phó Yến Chu đờ ra, há hốc miệng muốn hét lên, tôi vội bước tới, nhét một miếng hoa quả vào trong miệng anh ta.

"Ngọt không?"

Vừa hỏi, tôi vừa đưa tay ra sau lưng anh ta, bấm mạnh một cái.

"Ôi chao tình cảm quá, k1ch thích người độc thân như em rồi. Hừ."

Trần Dao lắc người làm nũng, Phó Yến Chu miễn cưỡng nở một nụ cười, còn khó coi hơn cả khóc.

Hôm nay Trần Dao trang điểm rất tinh tế, trên bàn cơm, Phó Yến Chu vùi đầu xuống, căn bản không dám nhìn về phía cô ta.

"Hâm mộ hai người thật, có quan hệ để yêu đương chứ không giống như em, còn chưa từng yêu ai cả, anh Phó à, anh không cười em chứ?"

Phó Yến Chu chỉ hận không thể chôn đầu vào trong bát.

"Ừ, ừ."

Tôi chọc anh ta một cái.

"Hả? À, không, đương nhiên là không."

Phó Yến Chu lau mồ hôi trên trán, tiếp tục cúi đầu.

10.

Trên bàn cơm, Trần Dao thao thao bất tuyệt khen Phó Yến Chu, nói anh ta có khả năng làm việc tốt, rất được mọi người nể phục. Thật ra là muốn khoe khoang rằng, Phó Yến Chu rất quan tâm cô ta.

Tôi còn chưa nói gì, Phó Yến Chu đã không nhịn được.

"Sắp một tiếng rồi, Trần Dao à, em ăn xong chưa, ăn xong thì sớm về nhà đi."

"Hả?"

Trần Dao giật mình, há hốc miệng, viền mắt đỏ lên.

"Anh Phó à, vừa rồi em nói sai gì sao?"

Phó Yến Chu nhất thời mềm lòng, nghe Trần Dao nói vậy, anh ta ngẩng đầu lên định an ủi cô ta thì lại thấy ma nữ bên cạnh Trần Dao xuất hiện.

Mặt cô ta gần như dán vào mặt người đàn ông nọ, quan sát vẻ mặt của anh ta.

Mặt Phó Yến Chu dại ra, lúc phản ứng lại, anh ta vội lấy sự tức giận che giấu cho nội tâm sợ hãi của mình.

"Tối nay anh và Tinh Nhiễm còn có việc khác, em không thể tinh ý hơn được à, mấy giờ rồi mà còn rề rà không đi."

Giọng điệu nghiêm khắc làm Trần Dao không chịu nổi, khóc lóc chạy đi.

Ma nữ sau lưng cô ta cũng rời đi, Phó Yến Chu đang định đóng cửa lại thì ma nữ kia bỗng dưng quay về, dán sát mặt Phó Yến Chu, giọng điệu âm trầm, hỏi: "Anh thấy tôi phải không?"

Phó Yến Chu không lên tiếng, rùng mình một cái.

"Sao lạnh thế nhỉ?"

Nói xong thì đóng cửa lại.

Trần Dao đi rồi, hai chúng tôi co người ngồi trên ghế salo th ở dốc, Phó Yến Chu gần khóc.

"Trời, trời đất ơi, em dọa chết người đấy Đặng Tinh Nhiễm, sao lại đáng sợ như thế chứ, chúng ta phải làm sao đây?"

"Anh đi theo em."

Tôi đi vào phòng ngủ, mở cửa tủ quần áo ra, lấy hai hình nhân bằng giấy một xanh một đỏ trong tủ, làm Phó Yến Chu hoảng hồn hét một tiếng chói tai.

Thấy anh ta bị hù dọa, trong lòng tôi mừng thầm.

Tôi nói những lời dặn của Kiều Mặc Vũ cho anh ta.

"Quỷ bám vai, oán khí trùng thiên, nữ quý đó không thể tách rời liên quan với Trần Dao được, nếu Trần Dao xảy ra chuyện thì sẽ đến lượt chúng ta."

11.

Sắc mặt Phó Yến Chu trắng bệch.

"Sao có thể nhìn cô ấy xảy ra chuyện được? Không thể cứu cô ấy được sao? Hay là gọi Kiều Mặc Vũ nhanh tới giúp đỡ đi."

"Là nhân quả báo ứng, trừ khi ác quỷ tổn thương người vô tội, nếu không người trong giới huyền học sẽ không nhúng tay vào."

"Anh cũng bớt lo chuyện người khác đi, hai chúng ta còn không biết có thể sống qua hai ngày này không đấy."

Tôi liếc một cái, lấy hình nhân giấy kia ra nhét lên giường.

Theo ý của Kiều Mặc Vũ, chúng tôi chỉ cần trốn trong phòng, trong căn phòng có hơi thở của chúng tôi là được, tôi đi một vòng trong phòng rồi mở tủ quần áo ra chui vào.

"Đêm nay em ngủ ở đây, anh ngủ ở đâu?"

"Anh, anh ngủ dưới gầm giường đi."

Phó Yến Chu cầm chăn chui xuống gầm giường.

Một buổi tối bình yên vô sự, hôm sau, Phó Yến Chu không dám đi làm, anh ta gọi điện thoại cho đồng nghiệp xin nghỉ.

"Cái gì, Trần Dao xảy ra chuyện rồi?"

Phó Yến Chu thốt lên, hôm nay lúc đi làm, Trần Dao cứ hồn vía lên mây, tự đưa tay mình vào máy cắt giấy.

Ba ngón tay bị nghiền nát, máu văng tung tóe, người trong phòng làm việc đều hoảng sợ, vội gọi đội phòng cháy chữa cháy tới, bận bịu cả buổi, bây giờ Trần Dao còn đang cấp cứu trong bệnh viện.

Tôi nghe xong mà trong lòng hoảng hốt, quả nhiên, Kiều Mặc Vũ nói đúng rồi.

Có được tinh lực, nữ quỷ đó sẽ biến thành ác quỷ, chắc chắn nó sẽ không bỏ qua cho hai chúng tôi.

"Đặng Tinh Nhiễm, cách này có tin được không vậy? Hay là chúng ta tìm chùa miếu nào đó ở mấy ngày đi."

Tôi lắc đầu từ chối, bản năng vẫn tin Kiều Mặc Vũ.

"Muốn đi thì anh đi đi, hòa thượng chỉ có thể niệm kinh, chứ không phải hòa thượng nào cũng biết làm pháp."

"Đến lúc đó chết rồi đừng trách em không nhắc nhở anh."

Phó Yến Chu đang dọn dẹp đồ đạc để đi, nghe tôi nói vậy nhất thời lại do dự.

Hai ngày sau, chúng tôi làm theo lời dặn của Kiều Mặc Vũ, để người giấy lên giường còn mình trốn vào tủ quần áo ngủ.

Qua hai đêm không có chuyện gì xảy ra.

Tôi thở phào một hơi, có lẽ nữ quỷ đó đang ở bệnh viện nhìn chằm chằm Trần Dao nên không rảnh để ý tới chỗ chúng tôi bên này.