Chương 22: Kiểm tra 

Việc tới bệnh viện kiểm tra không thể dùng tài xế trong nhà được, cũng không thể nhờ cậy người quen của phụ huynh, mọi việc chỉ có thể tự thân vận động mà thôi. Tự tới đó, tự xếp hàng, tự nhận số. Nghe nói trước khi siêu âm thai phụ phải để bụng rỗng, không được ăn cơm trong vòng sáu tiếng, không được uống nước trong vòng bốn tiếng. Cận Dịch Khẳng kêu Long Thất xin nghỉ hẳn một ngày để đi làm kiểm tra. Buổi sáng cậu sẽ tới đón cô, cũng sẽ ở bên cô cả ngày. Long Thất nói cậu rảnh rỗi thì làm bài về nhà giúp cô luôn đi.
 
Cậu nói được.
 
Long Thất ném toàn bộ đề ôn tập lại cho Cận Dịch Khẳng rồi phủi mông xuống xe. Về đến nhà, cô bước vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ rồi lên giường nằm, sau đó lại mở vài bộ phim lên coi, đều là mấy bộ phim trước đây Cận Dịch Khẳng tải xuống lúc cài đặt lại máy tính cho cô. Con người Cận Dịch Khẳng trông thì có vẻ hời hợt chẳng mấy hứng thú gì với nghê thuật nhưng thực chất rất thích xem phim điện ảnh, đặc biệt là mấy bộ có chiều sâu. Mới coi một bộ《Cidade de Deus》thôi đã khiến Long Thất buồn ngủ díp cả mắt, đến khi màn hình tự động nhảy qua bộ thứ hai tên《The Godfather》thì chính thức lăn quay ra ngủ như chết.
Truyện được dịch và edit bởi Bạch Tư Lăng. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Buổi sáng hôm sau Long Thất cũng không cần phải thức dậy sớm như dự định bởi vì Cận Dịch Khẳng đã tới bệnh viện lấy số sẵn rồi, sắp xếp ổn thoả hết mọi thứ mới đến dưới lầu tiểu khu nhà cô. Cho nên mới nói vì sao Long Thất chỉ mãi là một học sinh cá biệt, còn Cận Dịch Khẳng lại là phần tử ưu tú. Có lẽ, thật sự không có chuyện gì trên đời có thể làm khó cậu. Trời sinh đã là kiểu người chỉ cần dốc chút lòng đã có thể làm nên việc lớn. Cũng chẳng trách từ trên xuống dưới già trẻ lớn bé nhà Bạch Ngải Đình đều coi trọng Cận Dịch Khẳng.
 
Vậy nên đứa trẻ này nhất định không thể giữ. Tương lai của cậu cũng nhất định phải được bảo toàn.
 

Lúc hai người đến bệnh viện hẵng còn sớm. Cũng có thể là hôm nay là thứ ba nên trong khoa sản không có nhiều người lắm, cộng thêm chỗ này ở khá xa trung tâm thành phố nên càng vắng vẻ. Long Thất làm kiểm tra chẳng mất bao nhiêu thời gian, làm gì cũng không cần phải xếp hàng. Chỉ có điều người lấy máu cho cô là một y tá thực tập, lấy ven không được thành thạo cho lắm. Lúc rút kim ra, chỗ xung quanh đều thâm tím hết cả.
 
May mắn không đụng mặt người quen nào.
 
Khám xong Cận Dịch Khẳng đưa Long Thất đi ăn. Lúc gọi món còn đặc biệt kêu thêm một suất dành cho trẻ em, Long Thất không nói gì. Cậu lại nói phục vụ lấy một chiếc ghế đặt bên cạnh. Điện thoại đặt trên bàn bỗng rung lên, Long Thất nhìn sang còn Cận Dịch Khẳng chẳng thèm để ý, ấn phím từ chối rồi đặt lại chỗ cũ.
    
"Ai đấy?"
   
Bình thường nếu là Bạch Ngải Đình gọi tới thì Cận Dịch Khẳng đều sẽ chẳng chút do dự nào mà trả lời là cô ta, nhưng lần này cậu không nói gì, vậy rất có thể là Đổng Tây. Điện thoại rung không ít hồi, chỉ riêng một buổi sáng thôi Long Thất cũng vô tình thấy được hai lần rồi. Cô nghi ngờ hỏi: "Cậu nói cho tôi biết. Bạch Ngải Đình gọi mấy lần? Đổng Tây gọi mấy lần?"
    
Truyện được dịch và edit bởi Bạch Tư Lăng. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Cậu đừng hỏi cái này."
 
Long Thất rướn người muốn lấy điện thoại lại bị Cận Dịch Khẳng cướp mất. Cậu nổi nóng nói: "Ngày hôm nay cậu có thể chỉ nghĩ đến một mình tôi thôi có được không?"
    
Câu này nói ra ngữ khí có chút đè nén. Hai người ngồi đối diện dưới ánh đèn tịnh mịch. Đúng lúc phục vụ mang đồ ăn lên, kèm theo cả một suất dành cho trẻ em. Sau đó Cận Dịch Khẳng không nói thêm một câu nào nữa chỉ vùi đầu vào ăn.
 
Buổi chiều, cậu đưa cô tới vài nơi, ngụ ý là nhân lúc đứa nhỏ của hai người vẫn còn muốn dùng thân phận của người làm cha làm mẹ đưa nó đi cảm nhận thế giới này. Vì thế Cận Dịch Khẳng mang Long Thất đến tất cả những nơi cậu từng đi, từ trường mẫu giáo, tới trường tiểu học, tới trường cấp hai, lại dạo quanh một vòng công viên giải trí. Hai người kiên nhẫn lang thang khắp thành phố, mua kẹo, mua đồ chơi. Cho đến tận khi Long Thất đi không nổi nữa mới ngồi xuống dưới ngọn hải đăng cạnh biển.
    

Cả một ngày cậu chẳng nói mấy câu. Cảm giác chỉ trong một đêm đã trưởng thành. Lúc hai người yên lặng nhìn ra biển, cậu nói: "Tôi chỉ muốn tìm một người mình thích, bản thân kiếm tiền nuôi gia đình, còn cô ấy thì nuôi con."
 
Cận Dịch Khẳng nói tiếp: "Bạch Ngải Đình không phải là người tôi thích, Đổng Tây cũng không phải."
 
"Là cậu."
 
Sóng biển từng đợt từng đợt vỗ vào bờ, Long Thất chỉ nhìn chằm chằm tảng đá ngầm ở bên dưới ngọn hải đăng không nói lời nào. Hồi lâu cô mới nhắm mắt lại lên tiếng: "Cận Dịch Khẳng, cậu không thích tôi."
    
"Cậu nhầm lẫn sự kích thích của thể xác thành sự xúc động của trái tim. Cậu có tình cảm với tôi chỉ là do chúng ta từng lên giường với nhau mà thôi. Đến lúc này rồi cậu vẫn không thể phân biệt rõ được điểm này."
 
Cận Dịch Khẳng không phản bác. Cậu cũng cụp mắt nhìn xuống tảng đá ngầm phía dưới giống cô. Nhìn rất lâu, rất lâu, mới mở miệng: "Có lẽ vậy."
 
Ba chữ này nếu chỉ nhìn vào mặt chữ thì chính là đang đồng tình với câu phủ định của Long Thất nhưng ngữ khí lại tràn đầy sự mỉa mai châm chọc. Cậu nói: "Thất, tôi và cậu không giống nhau."
    

Long Thất mệt mỏi đáp: "Tất nhiên là cậu và tôi không giống nhau. Cậu có lý tưởng, giá trị con người cao, so với tôi có chiều sâu hơn gấp trăm vạn lần. Còn tôi, ngoài một lớp da mặt đẹp đẽ và một tính cách thối nát ra thì có gì chứ? Hà tất gì cậu phải thích một con người không có giá trị gì như tôi? Với lại, tôi cũng chẳng thích kiểu người như cậu đâu. Tôi chỉ thích người tốt mà thôi."
 
Cận Dịch Khẳng nhìn Long Thất, bỏ tay vào trong túi quần. Sóng biển đúng lúc đánh mạnh vào bờ, trên da thịt loáng thoáng cảm nhận được một ít bọt nước.
 
"Vậy tôi hỏi cậu một câu."
 
Long Thất nghiêng đầu nhìn.
 
"Lần đầu tiên cậu lên xe của tôi, cậu cảm thấy tôi là người tốt hay là người xấu?"
 

Chương 23: Người tốt 

Lần đầu tiên lên xe của Cận Dịch Khẳng, Long Thất chẳng hề bận tâm đến việc cậu là người tốt hay kẻ xấu. Trong đầu cô lúc ấy chỉ đơn giản là: tìm một chỗ để ngả lưng.


 


Chẳng nhớ nổi đó đã là lần thứ bao nhiêu cô trở mặt với Long Tín Nghĩa. Sau khi ra khỏi nhà, cô liền dùng số tiền ít ỏi trên người mua một chai nước và một phần đồ ăn nhanh trong cửa hàng tiện lợi trước cổng khu chung cư. Long Thất vừa giải quyết bữa tối vừa ôm điện thoại tra giá phòng. Mùa mưa bão tháng Ba đã đến, tiếng mưa bên ngoài rất lớn, sự ẩm ướt len lỏi vào trong siêu thị qua khe cửa kính lùa cảm ứng, giờ có muốn gọi taxi cũng không được. Cô lại đang cãi nhau với quản lý người mẫu về chuyện bị khất lương hết lần này đến lần khác. Cuộc tranh cãi đang lúc nảy lửa thì ngoài cửa chợt vang lên một tiếng bấm còi. Cô bực bội trông ra thì thấy Cận Dịch Khẳng đang ngồi trên xe ô tô, từ từ hạ cửa kính phía sau xuống, nhìn cô cười.


 


Lúc đó, Long Thất cũng chẳng nghĩ gì nhiều mà bước lên xe.


 


Cô hung hăng đóng mạnh cửa lại, miệng vẫn không ngừng “hỏi thăm” tổ tiên mười tám đời nhà tên quản lý vô lương tâm. Tài xế quay đầu ngó cô một cái. Còn Cận Dịch Khẳng thì nhìn cô với ánh mắt của một học sinh giỏi khi đối mặt với câu hỏi hóc búa nhất trong bài thi môn tự nhiên. Thậm chí, cậu còn mang vẻ chờ mong mấy câu mắng chửi độc lạ của cô.


 


Xe chạy trên đường, Long Thất bấy giờ mới chịu cúp điện thoại, tâm trạng vẫn chẳng khá hơn là bao. Cận Dịch Khẳng dựa sát vào cửa, chống đầu, rồi thong thả nói: "Có cần gọi điện báo cho Trác Thanh không?"    


 


"Không cần." Cô từ chối thẳng thừng, lúc này mới nhớ ra cậu cũng ở trong xe nên liếc mắt nhìn cậu một cái. Trong xe nhất thời im ắng. Sau đó, cô lại quay sang nhìn cậu cái thứ hai: "Chúng ta từng gặp nhau hay sao mà cậu cho tôi lên xe thế?"


 


Cận Dịch Khẳng bật cười, giống như đã lường trước được việc cô sẽ cố ý hắt nước bẩn lên người mình. Cậu nói với chất giọng đều đều: "Cậu đã gặp tôi hai ngày trước. Cậu là bạn gái của Trác Thanh. Còn tôi là bạn của Trác Thanh."


   


"Ồ."


 


Miệng thì đáp như vậy, nhưng trong đầu thì thoáng nhớ lại cuộc gặp gỡ hai ngày trước. Đó là tuần đầu tiên cô chính thức hẹn hò với Trác Thanh. Trác Thanh rất cứng đầu, cứ canh cánh mãi về mối “thù sâu oán nặng” của cô và Bạch Ngải Đình, còn nhiều lần khuyến khích hai người đi ăn với nhau để hoá giải “hiểu lầm”, tự tưởng tượng ra viễn cảnh “sẽ có một ngày bạn gái của tôi sẽ sống hoà thuận với bạn tốt của tôi”. Cô và Bạch Ngải Đình đều đồng ý. Vì thế, ngày hôm đó đã trở thành chiến trường của chính bản thân Trác Thanh. Cậu ta không biết rằng những món “thù mới nợ cũ” giữa cô và Bạch Ngải Đình đã chất đống thành núi, muốn đếm cũng đếm không xuể, hai người gặp nhau mà không liếc xéo đối phương đã là may lắm rồi. Bọn cô ngoài mặt thì vừa ăn uống vừa nói chuyện, nhưng cất giấu trong lời nói thì toàn là đao với kiếm. Trác Thanh đứng giữa cố gắng lựa lời khuyên nhủ, nhưng lại chẳng thể lấy lòng ai, đã thế còn bị lời nói của hai bên đánh cho tan tác.


 


Thế mà, một người ngoài cuộc giữa chừng bị gọi đến như Cận Dịch Khẳng lại hiểu rất rõ. Cậu thậm chí còn dắt theo một con chó to, suốt bữa ăn chỉ bàng quan đứng nhìn, không đỡ lời cho ai, cũng không giúp Trác Thanh.


 


“Cậu không thân với tôi còn dám lên xe của tôi cơ mà.” Cậu đáp, đồng thời kéo cô trở lại chủ đề chính.


 


“Cậu dám chào hỏi tôi thì hà cớ gì tôi lại không dám cơ chứ. Từ trước đến giờ, chỉ có người ta trốn tôi thôi, chứ tôi không bao giờ trốn người khác.”


 


Cận Dịch Khẳng bật cười.


 


Nụ cười này, từ đuôi mắt đến khoé môi đều mang theo niềm vui. Ánh mắt sáng ngời nhìn cô lúc đó cũng khiến lòng người xao xuyến. Long Thất quay đầu nhìn màn mưa bên ngoài. Cậu hỏi cô muốn đi đâu.


 


“Khu mua sắm ở chỗ đèn xanh đèn đỏ kế tiếp.”


 


“Gần vậy à.”


 


“Tôi không muốn làm thân với cậu.”


 


“Tại sao?”


 


Cô nghiêng đầu nhìn cậu, đưa ra lời đánh giá: "Trông cậu khá hư hỏng.”


 


Trông hư hỏng nhưng không thật sự hư hỏng. Dựa vào kinh nghiệm được tích luỹ từ các mối quan hệ xã giao của cô, bọn con trai chỉ cần có chút “vốn liếng” thì chẳng có mấy người là an phận. Đa số đều sẽ dựa vào tướng mạo "ăn tiền" của mình để lừa gạt chỗ tốt của con gái, càng được hoan nghênh thì khả năng trở thành cặn bã càng cao. Chính vì thế, đối với loại con trai có khuynh hướng như vậy, Long Thất sẽ không bao giờ chủ động bắt chuyện. Mà điều kiện của Cận Dịch Khẳng đã đạt đến mức “khá hư hỏng”.


 


Cô thích người tốt. Trác Thanh là một người tốt. Song, cô lại cảm thấy trên người cậu ta còn thiếu thứ gì đó, thế nên cũng không quá mặn mà.


 


Cận Dịch Khẳng không có phản ứng gì với lời nhận xét của cô. Cậu không giống những đứa con trai bình thường, không có tính cách nông nổi của chàng thiếu niên, cũng chẳng có lòng nịnh hót để bắt chuyện với con gái. Cậu chỉ đơn giản nói: "Tôi giúp cậu tìm một chỗ nghỉ chân. Bao giờ cậu muốn báo cho Trác Thanh thì tự mình nói."   


 


“Làm sao cậu biết được tôi muốn nghỉ chân?”


 


“Điện thoại của cậu đâu có dán miếng dán chống nhìn trộm.”


 


Nghe vậy, Long Thất lập tức cúi đầu, phát hiện ra màn hình điện thoại vẫn đang mở app tìm khách sạn. Cô ấn khoá màn hình, cũng không hó hé gì nữa.


 


Cận Dịch Khẳng đặt phòng ở một khách sạn cao cấp cho cô, nói rằng tiền cậu sẽ trả. Nhưng Long Thất không đồng ý, cô nhất định phải trả lại tiền cho cậu, nhưng hiện giờ không có tiền để ở khách sạn sang như vậy, muốn tìm khách sạn bình dân có mức giá dưới 300 tệ.


 


Cậu nói không cần phải trả tiền.


 


Cô nói: "Cậu khỏi phải khoe giàu ở trước mặt tôi."


 


Thế là, Cận Dịch Khẳng bật cười lần thứ ba, giúp cô tìm một khách sạn bình dân. Đã thế, cậu còn đưa cô lên tận cửa phòng, rồi kiểm tra ổ khoá.


 


“Cậu tận tâm thật đấy.” Cô bước vào phòng, đặt túi xách lên ghế sô pha, rồi đi vào trong nhà vệ sinh, nói: “Tôi hơi thay đổi cách nhìn về cậu rồi. Nếu sau này có nói xấu đám người bọn cậu ở trước mặt Trác Thanh, tôi sẽ cân nhắc xem có nên loại cậu ra hay không.”


 


Vòi rửa mặt mở lên nhưng không có nước chảy ra. Lúc đó, Long Thất đang mải nói chuyện nên không để ý, cứ theo thói quen mở nước hết cỡ. Hai, ba giây sau, nước đột nhiên bắn ra tung toé, khiến cô giật bắn mình. Dù đã đóng vòi lại những nước vẫn chảy ra không ngừng. Cận Dịch Khẳng nghe thấy tiếng động thì đi tới gõ cửa phòng tắm.


 


Long Thất ướt sũng bước ra ngoài.


 


Cận Dịch Khẳng đưa mắt nhìn đống hỗn độn bên trong, rồi lấy một cái khăn tắm từ trên giá để đồ cho cô: “Tôi đi đổi phòng giúp cậu.”


 


“Không cần đâu.” Cô lập tức đáp: “Không cần đổi, cứ ở phòng này đi. Giá của mấy phòng khác toàn trên ba trăm thôi, vừa rồi tôi đã nghe lễ tân nói rồi.”


 


“Hỏng thế này rồi còn ở kiểu gì?”


 


“Tôi không dùng nó là được.”


 


Cận Dịch Khẳng nhìn cô một lúc, sau đó ngồi xổm xuống trước bồn rửa mặt, mở tủ, nhìn ống thoát nước bên dưới. Long Thất hỏi: "Cậu làm gì đấy?"


 


Cậu không quay đầu lại, chỉ đáp: "Kiểu gì mà chẳng phải dùng, tôi sửa giúp cậu."


 


……


 


Long Thất ngồi ở mép giường, lau cánh tay bị ướt của mình. Cô ngồi được một lát thì nghe thấy tiếng âm báo tin nhắn trên điện thoại, cô theo phản xạ nhìn về nơi phát ra tiếng động thì vừa khéo trông thấy điện thoại của Cận Dịch Khẳng đang nằm trên tủ đầu giường cách chỗ cô rất gần.


 


Trên màn hình hiển thị một phần nội dung tin nhắn, không phải tin nhắn điện thoại thông thường, cũng không phải gửi cho một mình cậu, mà là tin nhắn đến từ một nhóm chat đang chia sẻ tin tức gì đó. Long Thất đứng lên cầm điện thoại, màn hình vẫn đang sáng. Bên ngoài khách sạn, mây đen giăng kín trời, ánh sáng trong phòng rất ảm đạm. Cô lặng người đứng trước đầu giường, âm thầm nhìn tin nhắn xuất hiện trên màn hình.   


 


Tin nhắn chỉ lộ ra một nửa đoạn đầu, thế nhưng nó lại là tin nhắn mà Long Thất gửi cho Trác Thanh vài ngày trước.


 


……


 


Vậy tại sao nó lại ở đây?


 


……


 


Màn hình còn chưa kịp tắt, thông báo mới đã dồn dập hiện lên. Sau khi nghe thêm hai, ba tiếng âm báo, ngón tay cô đã đặt ở chỗ mở khoá màn hình, cô nhìn lướt qua Cận Dịch Khẳng đang tập trung sửa ống nước ở đằng sau cánh cửa khép hờ.


 


Sau đó, cô lại nhìn màn hình điện thoại lần nữa, ngón tay lẹ làng vuốt lên mở khoá. Cô nghĩ, nếu như Cận Dịch Khẳng cài mật khẩu thì thôi bỏ đi, thế mà cậu lại không có cài. Tay vừa vuốt lên một cái, màn hình tự động nhảy ra một đoạn hội thoại trong nhóm chat xã giao, Long Thất tình cờ trông thấy đám bạn của Bạch Ngải Đình đang chia sẻ ảnh chụp màn hình cuộc nói chuyện của cô và Trác Thanh. Đáng nói là nữ sinh đó gửi ảnh xong, còn kèm thêm một cái emoji cười mỉm.


 


Xem ra, đây không phải là lần đầu tiên. Trong nhóm chat rất nhanh đã có người nhắn lại: Mùa mới tới rồi đây.


 


Đầu óc cô lập tức nổ ra tiếng đùng đoàng khi bị người ta xâm phạm quyền riêng tư, nhưng cô tạm thời dằn lòng xuống, mở danh sách thành viên trong nhóm chat ra. Trong đó có hơn mười mấy người, hầu như đều là học sinh của lớp 1, cũng chính là đám bạn “thượng đẳng” của Bạch Ngải Đình. Bạch Ngải Đình ở trong đó. Mà điều phi lý hơn cả, đó là Trác Thanh cũng ở trong đó.


 


Đám con trai trong nhóm thi nhau @Trác Thanh trêu chọc: Nữ thần của cậu lạnh lùng thật đấy.


 


Đã thế, mấy nữ sinh trong nhóm còn rất "nhiệt tình" ngồi giải nghĩa hàm ý của từng tin nhắn, nghĩ ra đủ kiểu rằng "cô ta đang trêu ngươi cậu đấy", rồi "cô ta đang lừa gạt cậu, chắc chắn 100%", "trong lòng cô ta chắc chắn là muốn, nhưng cứ cố tỏ vẻ thanh cao". Bọn họ thực sự đem đoạn đối thoại của Long Thất và Trác Thanh ra để làm giáo án dạy học. Bạch Ngải Đình không phát biểu, chỉ thỉnh thoảng gửi mấy cái sticker “đau khổ” chẳng liên quan. Sau cùng, Trác Thanh mới lộ mặt, nhắn một câu: Các cậu đừng nói nữa.


 


Ồ, hoá ra cậu ta cũng online.


 


Long Thất quay đầu nhìn về phía nhà tắm, Cận Dịch Khẳng vẫn đang tập trung sửa ống nước, cũng chẳng thèm để ý đến cô bên này. Vì thế, cô mở tin nhắn riêng của Cận Dịch Khẳng và Bạch Ngải Đình ra. Bất ngờ là hai người này nói chuyện với nhau rất khách sáo, tin nhắn qua lại cũng chẳng nhiều, phần lớn đều liên quan đến việc học, chứ không hề nói chuyện phiếm linh tinh.


 


Chuyện này trông không có vẻ là do Bạch Ngải Đình gây ra, vậy thì đoạn tin nhắn này từ đâu mà có? Bạn thân khác giới duy nhất có thể xem điện thoại của Trác Thanh, ngoài Bạch Ngải Đình ra thì chẳng còn ai, còn mối quan hệ của Trác Thanh với nữ sinh vừa gửi đống ảnh chụp màn hình kia cũng chỉ dừng lại ở mức bạn bè bình thường.


 


Lúc này, Long Thất lướt tới một đoạn tin nhắn Bạch Ngải Đình nhờ Cận Dịch Khẳng mua đồ gia dụng ở một trang web nào đó, cũng đưa cho cậu tài khoản và mật khẩu của mình. Long Thất nhớ lấy dãy mật khẩu đó, rồi tìm số điện thoại của Bạch Ngải Đình ở trong danh bạ của Cận Dịch Khẳng. Cô đăng xuất khỏi tài khoản của cậu, rồi nhập số điện thoại và mật khẩu của Bạch Ngải Đình vào.


 


Có rất nhiều người thích dùng chung một mật khẩu cho tất cả các tài khoản cá nhân. Long Thất chỉ ôm tâm lý ăn may thử đại một lần, ai ngờ lại vào được tài khoản của Bạch Ngải Đình thật. Não và sống lưng duy trì ở trạng thái cứng đờ vài giây, sau đó cô bất chấp tất cả mở lịch sử tin nhắn ra.


 


Tài khoản tự động lưu trữ nội dung tin nhắn, nên lịch sử trò chuyện với bạn học và các thành viên trong gia đình của cô ta đều được ghi lại. Cô phát hiện ngoài nhóm chat vừa rồi ra, vẫn còn một nhóm chat khác, bên trong là đám chị em thân thiết của Bạch Ngải Đình.


 


Tin nhắn trong này lại càng đặc sắc hơn.


 


12 giờ 10 phút trưa ngày hôm nay, Bạch Ngải Đình đã gửi vào nhóm chat một bức ảnh chụp màn hình, nội dung của bức ảnh là giá cả một buổi hẹn ăn tối của các người mẫu ở tạp chí lớn. Trong đó có cả tên của Long Thất, ở dưới được giới thiệu như sau: Cô này không tính là gà nhà, tính khí thất thường, bị nhiều người ở tạp chí X ăn chặn tài nguyên, dù không phải là người nổi tiếng thì giá trị nhan sắc vẫn rất cao, chưa từng phẫu thuật thẩm mỹ, là con lai, đang học tại một trường cấp Ba danh tiếng, nhóm “sếp lớn” rất chuộng vẻ đẹp này, nhưng không quá “hot” nên giá cả phải chăng. Giá 100,000 tệ.


 


Dòng chữ này được Bạch Ngải Đình đặc biệt khoanh đỏ, rồi gửi vào trong nhóm chat. Nữ sinh đầu tiên trả lời: Kinh vãi!


 


Nữ sinh thứ hai trả lời: Trời ơi, không thể để cô ta nhắc đến tên trường chúng ta được, mất mặt quá đi mất.


 


Nữ sinh thứ ba trả lời: Ô uế.


 


Thi Nhiễm trả lời: Ai tới thức tỉnh Trác Thanh giùm cái.


 


Bạch Ngải Đình trả lời Thi Nhiễm: Nói rồi, nhưng cậu ấy không nghe.


 


Phía dưới phần lớn đều là những từ ngữ xúc phạm khó nghe. Thi Nhiễm lại nhắc đến Trác Thanh: Dạo này, Trác Thanh còn liên lạc với cô ta không?


 


Bạch Ngải Đình: Tất nhiên là còn. Hai ngày trước còn bắt tớ và Cận Dịch Khẳng đi ăn chung đấy.


 


Nữ sinh thứ tư: Chính thức hẹn hò rồi à?!


 


Bạch Ngải Đình: Cơ mà, lịch sử trò chuyện của họ lại không giống vậy, cô ta không mấy để tâm đến Trác Thanh.


 


Nữ sinh thứ ba: Cô ta bị làm sao vậy?


 


Bạch Ngải Đình không trả lời lại, mãi đến 4 rưỡi chiều mới gửi một đoạn tin nhắn vào nhóm chat, nói: Lấy được nội dung tin nhắn gần đây của bọn họ rồi.


 


Thi Nhiễm rất nhanh đã phụ hoạ theo: Để tớ gửi vào nhóm chat lớn.


 


Bạch Ngải Đình không ngăn cản mà tỏ vẻ sao cũng được, sau đó nhóm chat lớn mới có cuộc hội thoại như thế kia. Mấy nữ sinh vừa rồi còn ở trong nhóm nhỏ chửi mắng Long Thất không ra gì, bây giờ lại nhao nhao lên giúp đỡ Trác Thanh như hồng nhan tri kỉ. Ngoài mặt thì giả bộ phân tích tin nhắn, nhưng thực chất lại ngang nhiên bóp méo sự thật đến mức khó tin, từng bước biến Long Thất thành đứa con gái hư hỏng và đạo đức giả.


 


Trác Thanh chỉ lặng lẽ nhìn bọn họ phân tích, sau cùng mới phát biểu một câu xanh rờn "Các cậu đừng nói nữa", rồi chẳng làm gì khác. Cậu ta cùng lắm cũng chỉ nhắn cho Bạch Ngải Đình một tin: Lần sau đừng gửi tin nhắn của mình cho bọn họ coi nữa.


 


Bạch Ngải Đình phỏng chừng còn chưa kịp trả lời thì đã bị Long Thất “đá” văng ra ngoài. Chân tay cô bủn rủn nhìn những dòng tin nhắn này, thế giới quan cũng bị đảo lộn. Rốt cuộc, cô đã biết Trác Thanh thiếu thứ gì. Cô không cần một người đối với ai cũng tốt “nửa vời”. Người cô cần là một người có khả năng phân biệt phải trái đúng sai, biết đứng lên bảo vệ chính kiến của bản thân, biết bênh vực người của mình khi bị những kẻ có suy nghĩ lệch lạc đặt điều nói xấu, chứ không phải một người chỉ biết câm lặng một cách yếu đuối, rồi "Ồ" lên một tiếng đầy bất lực.


 


Mà hành vi tự cho mình là thánh mẫu của Bạch Ngải Đình thực sự khiến người ta ghê tởm. Cô ta rất nhanh đã đăng nhập lại tài khoản của mình, còn Long Thất thì bị đẩy trở lại tài khoản của Cận Dịch Khẳng, sau đó nhận được tin nhắn của Bạch Ngải Đình: Cậu vừa vào nhầm nick của mình à?


 


Vài giây sau, cô ta lại nhắn thêm một câu: Tối nay cậu qua nhà mình ăn cơm đi. Mẹ mình mới học làm mấy món canh, vừa thi xong nên mẹ mình muốn giúp cậu bồi bổ ^^.


 


Có lẽ là sợ Cận Dịch Khẳng chẳng may biết được việc xấu mình đang làm nên cô ta chột dạ nói lái sang chuyện khác. Thời khắc đó, tất cả thù mới hận cũ đều xông thẳng lên đầu Long Thất, đến nỗi Cận Dịch Khẳng đã đứng bên cạnh mình từ lúc nào, cô cũng chẳng hề hay biết. Mắt cô vẫn dán chặt vào màn hình thật lâu. Mà Long Thất nhìn bao lâu thì Cận Dịch Khẳng đứng phía sau cũng nhìn bấy lâu. Cậu đút hai tay vào túi quần, miệng nhai kẹo cao su, quai hàm thong thả chuyển động.


 


Long Thất gõ một hàng chữ, đang định gửi đi thì nghe thấy tiếng cậu hỏi: "Chơi điện thoại của tôi có vui không?"


 


Câu nói này cũng buộc hành động chuẩn bị gửi tin nhắn của cô phải dừng lại, cô không quay đầu, chỉ hơi ngẩng đầu lên, rồi xoá dòng chữ vừa đánh đi. Sau đó, cô đặt điện thoại trở lại đầu giường, lúc này mới quay mặt đối diện với cậu: "Sửa xong rồi à?"


 


Cận Dịch Khẳng chậm rãi gật đầu. Cậu vòng tay qua eo cô, với lấy điện thoại. Cùng lúc đó, tay của Long Thất cũng vòng ra sau lưng, cố tình bắt lấy cánh tay vừa cầm lấy điện thoại của cậu.


 


Hai người nhìn nhau ở khoảng cách rất gần, cô nói: "Hôm nay cậu đã giúp tôi, tôi mời cậu ăn tối."


 


Cận Dịch Khẳng nhìn vào mắt cô, được một lúc thì khoé môi cậu khẽ nhếch lên, dường như chỉ coi đó là một phút bốc đồng của cô. Cậu rút cánh tay đang bị nắm ra, cúi đầu xem tin nhắn mà Bạch Ngải Đình vừa gửi tới.


 


Long Thất trong một phút ấm đầu, chỉ suy nghĩ đến việc làm sao mới có thể giữ chân Cận Dịch Khẳng. Cô một lòng muốn đối nghịch với Bạch Ngải Đình, cảm xúc trong lòng cũng bị kích thích đến cực điểm, vì thế, cô đứng trước mặt nam sinh mà mình còn chưa quen biết được hai tiếng, cởi áo ra. Trên người chỉ còn sót lại một chiếc áo hai dây mỏng manh dính sát người.


 


Cận Dịch Khẳng bình tĩnh nhìn cô. Còn hô hấp của Long Thất thì không hề ổn định, da thịt lạnh ngắt, nhưng cô vẫn nhìn thẳng vào mắt cậu. Cận Dịch Khẳng hiểu chứ, tất nhiên là hiểu ý của cô, nhưng cậu vẫn cúi đầu soạn tin nhắn như cũ. Khi nhìn thấy cậu gửi đi một chữ "Được", cô hoàn toàn đánh mất lý trí, cảm giác ấy rất không thoải mái. Cận Dịch Khẳng gửi tin nhắn xong thì nhét điện thoại vào trong túi quần, cầm lấy áo khoác trên sô pha, cũng để thẻ phòng lại, vừa đi vừa nói với cô: "Tôi phải đến nhà bạn gái, cậu nghỉ ngơi đi."


 


------oOo------