Hiện tại cuộc sống của Bạch Tử Thanh cũng được coi như là khá bình yên và dễ chịu, cô Tô tuy có hay mắng cô ngốc nhưng vẫn đối xử với cô rất tốt, còn tên ác ma Hoắc Đình kia thì cũng không làm khó gì cô, chỉ là thỉnh thoảng vẫn chê cô chữ xấu và học dốt mà thôi.
Nhưng mà, nếu nói ra thì cái ngày cô ghét nhất trong tuần là thứ Bảy, mỗi lần tới thứ Bảy là cô lại căng thẳng và luôn phải nén cơn buồn nôn mỗi khi dọn phòng cho Hoắc Đình.
A, nếu một ngày nào đó không phải dọn dẹp phòng vào thứ Bảy nữa thì cô sẽ cúi đầu cảm tạ ông trời.
Có lẽ ông trời cũng có chút thương xót cho người con gái bé nhỏ dưới kia, thứ Bảy tuần này trùng vào ngày ba mươi, cũng là ngày mà Bạch Tử Thanh được nghỉ.

Trốn được một hôm là cô đã cảm thấy hạnh phúc lắm rồi.
Tối nay rảnh rỗi, lại tự dưng thấy không buồn ngủ gì cả, Bạch Tử Thanh đột nhiên lên hứng đi dạo quanh khuôn viên.

Khuôn viên rất đẹp, cỏ mọc xanh luôn được cắt tỉa gọn gàng, con dường đi dạo được lát đá ngoằn ngoèo kéo khắp khu vườn, nhiều loài hoa và cây cảnh được trồng và chăm sóc vô cùng cẩn thận.
Bạch Tử Thanh ngồi trên tảng đá nhỏ trên hòn non bộ, ngẩng đầu ngắm những ngôi sao đêm lấp lánh.

Kiếp trước, cuộc sống bộn bề vất vả ở thành phố khiến cô không có thời gian thư giãn và tận hưởng như thế này.
Ngắm đến mỏi cổ, cô vừa định cúi đầu xuống thì lọt vào tầm mắt là một bóng người trên cửa sổ tầng hai.


Là phòng ông chủ.
Tuy ở khá xa, rèm cũng đóng lại nhưng không hết, qua khe hở của rèm che, Bạch Tử Thanh có thể nhìn thấy Hoắc Đình đang đứng bên cửa sổ sát đất, trên tay lập loè ánh đỏ của thuốc lá.
Cô nhìn xuống điện thoại, mới có chín giờ hai mươi phút, sao ông chủ lại vẫn còn đứng bên cửa sổ thế, không phải là đang "hành sự" với cô gái uốn éo điệu đà hôm nay sao? A, hay là đã làm xong rồi? Mới hai mươi phút? Không lẽ ông chủ giống như trong truyện hay nói, yếu "cái đó"?
Nhưng sao mà thế được, nên nhớ cuốn tiểu thuyết cô xuyên vào là thịt văn đấy nhé.
Cũng chẳng biết điều gì thôi thúc Bạch Tử Thanh, cô ngồi đó trông lên căn phòng tầng hai, trông đến khi cô gái kia từ cửa chính đi ra thì ông chủ của cô vẫn ở đó, chỉ biến mất khoảng hai ba phút rồi lại trở lại đứng y như cũ.
Ủa, rồi ông chủ này hôm nay không "làm việc" với cô gái kia sao, hay là vì chưa gặp nữ chính nên thực sự bị yếu?
Sau khi cô gái kia rời đi khoảng mười lăm phút, Hoắc Đình cũng quay trở vào trong.
Bạch Tử Thanh bất tri bất giác nhận ra mình đã ngồi đó trông theo suốt hai giờ đồng hồ, liền đứng dậy trở về phòng ngủ.

Dù sao đi nữa cũng là việc của ông chủ, đừng nên tò mò quá mức, tò mò sẽ hại chết mèo.
Hôm nay lại là thứ Bảy.
Như thường lệ, Bạch Tử Thanh hầu hạ Hoắc Đình ăn tối xong liền thu dọn bát đ ĩa mang đi.

Tới phòng bếp, đặt chồng đ ĩa xuống bàn, cô khẽ thở dài.
Nhìn thấy cô, một hầu nữ phụ trách giặt giũ và quét dọn tên Nhân Ái, cũng là một trong những cô gái dè bỉu cô trong ngày đầu cô xuyên đến đây, bĩu môi lườm nguýt thở ra những lời khó nghe.
"Còn thở dài cơ đấy? Được hầu cận ông chủ, ăn ngon nhất, làm việc nhẹ nhàng sạch sẽ nhất mà còn tỏ vẻ vất vả cơ."
À thì, cô cũng không muốn làm công việc nhẹ nhàng này đâu, nếu đổi được thì cô cũng muốn đổi, nhất là vào ngày như thế này.
Bạch Tử Thanh không muốn tranh cãi, mặc kệ cô ta rồi lướt qua.

Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng đừng, cô gái kia thấy cô đi qua mình thì tức giận đẩy lưng cô một cái khiến cô loạng choạng.
"Tưởng hầu cận cho ông chủ là oai hả, vẫn chỉ là người hầu kẻ hạ như chúng tôi thôi, kiêu ngạo gì chứ?"
Cô chỉ là không muốn làm lớn chuyện thôi mà, nhưng có vẻ người trước mặt đây không muốn bỏ qua cho cô.

Bạch Tử Thanh lấy điện thoại ra gõ mấy chữ đưa lên trước mặt cô ta rồi quay người đi, còn cô ta thì khuôn mặt tức giận đến nhăn nhó, tay nắm chặt, chân dậm bình bịch.
Bạch Tử Thanh quay đi, tâm trạng có chút đắc chí hả hê.


Hứ, không sợ cô nhưng vẫn sợ ông chủ chứ gì? Cô chỉ viết vài chữ "Ông chủ đang chờ trà", cô kia đã không dám làm khó thêm nữa, nếu chậm trễ thì không biết sẽ phải gánh hậu quả gì.
Đúng chín giờ, Bạch Tử Thanh lại dẫn một cô nàng ăn mặc như loli lên tầng hai.

Chúa ơi, nhìn trang phục, cách trang điểm làm tóc của cô ấy làm cô tưởng Hoắc Đình là kẻ phạm pháp quan hệ với vị thanh niên không bằng, nhưng trong giấy xác nhận mà cô ta mang đến thì mục ghi tuổi là hai mươi lăm, còn lớn hơn cô sáu tuổi.
Hình như mỗi cô gái đến đây đều thử đủ loại hình phong cách thì phải.
Trong lúc chờ hai người kia "hành sự", Bạch Tử Thanh đi chuẩn bị chăn ga mới rồi quay về đại sảnh.

Cả ngày hôm nay quay qua quay lại rất mệt, cô gục trên bàn nghĩ về đêm thứ Bảy tuần trước, vẫn cảm thấy thật kỳ lạ.

Nếu không có hứng thì theo tính cách của ông chủ sẽ đuổi người ta về luôn chứ chẳng có chuyện giữ lại đúng giờ mới cho đi đâu.
Nghĩ mãi nghĩ mãi, cô đã ngủ gục từ lúc nào không hay.
Bạch Tử Thanh giật mình tỉnh dậy, ngẩng đầu lên dùng đôi mắt nhập nhèm nhìn đồng hồ treo tường phía xa xa.

Chết rồi, mười một giờ rồi, cô cảm giác mới chợp mắt một xíu mà đã hai tiếng, không mau lên ông chủ sẽ tức giận mất.
Cô gái nhỏ lật đật ôm giỏ đồ vội vàng chạy lên lầu, gõ cửa hai tiếng rồi theo thói quen mở thẳng cửa vào vì mọi lần ông chủ cô đều đáp rất nhanh, cô không muốn chậm trễ một giây nào.
Cánh cửa vừa mở, cô chết đứng nhìn cảnh tượng không thể tin nổi bên trong phòng.
Cô gái l0li kia ở trên giường tự mình r3n rỉ quằn quại c ởi đồ, thân thể uốn éo hôn hít cái gối như trúng tà.
Bạch Tử Thanh lia mắt tới ghế sô pha, chỉ thấy ông chủ quần áo nguyên vẹn ngồi quay lưng về phía giường, chân vắt chéo nhàn nhã đang cầm ly rượu đỏ muốn uống, vì cô xông vào bất ngờ mà khựng lại, hướng ánh mắt sắc bén về phía cửa.
Không phải đã mười một giờ rồi sao, sao cô gái đó vẫn còn ở đây? Bạch Tử Thanh lúc này mới rút điện thoại ra xem lại, là 9 giờ 57 phút.

Não cô nhảy số nhanh hơn bao giờ hết, chẳng lẽ lúc nãy không tỉnh táo nhìn 9 giờ 55 thành 11 giờ hay sao.
Thôi xong, hình như cô đã phát hiện một bí mật động trời rồi.

Làm sao đây? Liệu ông chủ có mang cô đi cho hổ ăn không?
Điện thoại cùng giỏ đồ trên tay thi nhau rớt lạch cạch xuống đất, cô vội vàng lúi húi cúi đầu thu dọn định trốn ra ngoài.

Chỉ là vừa bước đến cửa, một cánh tay to lớn vươn đến chống lên cánh cửa, giam giữ lấy cô giữa tấm gỗ dày và thân hình to lớn.
Hơi thở vương vất mùi rượu cay nồng phả lên tai cô từ phía sau, âm thanh trầm khàn âm u vang lên:

"Nhìn thấy cái gì rồi?"
Bờ vai nhỏ run bắn, Bạch Tử Thanh không dám quay đầu lại, chỉ biết cật lực lắc đầu.
Không, cô không nhìn thấy gì cả.

Làm ơn thả cô đi đi mà.
"Bất kể nhìn thấy gì cũng không được truyền ra ngoài."
Sự áp bức sau lưng khiến Bạch Tử Thanh không thể thở nổi, liền lập tức gật đầu như gà mổ thóc.

Để chứng minh lòng trung thành, cô lật đật lấy điện thoại viết hai chữ "Tôi thề" rồi giơ lên cho Hoắc Đình thấy.
Từ phía sau, nhìn bàn tay bé xíu run rẩy gõ chữ, lại thấy đôi mắt thỏ con đỏ hoe đầy kiên định của cô, Hoắc Đình không nhịn được nhếch khoé miệng, muốn doạ cô thêm một chút, làm cô nhóc nhỏ run đến tội nghiệp.
"Nếu không, mang cô cho hổ ăn."
Thực ra cái bí mật này hắn cũng không cho là thứ gì to tát, lộ cũng chẳng có vấn đề gì quá lớn, trừ hắn ra thì còn ba người khác biết, một là ông nội, hai là ông chú là cấp dưới trung thành của cha hắn ngày xưa, ba là bạn từ nhỏ của hắn, Kha Mặc, cũng chính là học trò của ông chú kia, hiện đang làm trong viện nghiên cứu của hắn.
Đơn giản vì ông nội là chủ mưu của việc này, còn hai người kia chính là người tạo ra thứ thuốc ảo giác khiến cho người uống vào cảm giác như trải qua một đêm.
Sở dĩ làm như vậy là vì ông nội Hoắc liên tục giục hắn cưới vợ, nhưng hắn không thích một ai.

Hắn nói không hề có cảm giác với phụ nữ, kể cả khi bị cho xem phim đen hay nhìn thấy những người con gái cố tình quyến rũ.
Để phòng trừ những tin đồn ảnh hưởng đến việc làm ăn và cũng đồng thời tìm ra người có thể làm hắn có phản ứng, ba người họ đã tạo ra chuyện này, Hoắc Đình cũng mặc kệ.

Còn về việc yêu cầu gì đó cũng chỉ là để tránh bị lộ tẩy mà thôi.

Vậy mà đã mấy năm, vẫn không có một người nào như thế xuất hiện..