Nhưng trái với những gì cậu nghĩ, nó nói ra câu ấy bằng cái giọng bình thản hết mức. Kan nhìn nó thất thần, cậu không hiểu… tại sao nó lại có thể bình tĩnh đến vậy. Hay nó đang cố tình làm ra vẻ mạnh mẽ trước mặt cậu? Không đúng, nhìn nó… cậu biết cái bình thản ấy là thật. Kan không biết nên vui hay nên buồn vì điều đó.
Giữa lúc cậu còn đang hỗn độn cùng với mớ suy nghĩ ấy thì nó đã đứng dậy, bước đi không thèm quay lại nhìn cậu một cái.
Một chiếc xe thể thao trắng đã đợi sẵn nó ở ngoài cửa nhà hàng. Bước lên xe, nó nhìn Long cười gượng.
- Em không sao chứ?
- Dạ không.
- Em định sẽ làm gì?

- Em không biết, nhưng em cần thời gian…
- Tùy em… nhưng đừng kéo dài chuyện đó quá lâu.
- Em biết mà.
Long nhìn nó khẽ thở dài. Cô em gái của anh quá thông minh nhưng nhiều lúc lại nhân từ đến ngốc nghếch.
Ngay sau đó, tất cả đều đã biết chuyện giữa nó và Kan, tất nhiên chuyện giữa Kan và Duyên họ cũng biết. Chính Kan là người đã nói ra điều nó. Cậu không muốn lừa dối bất cứ ai, và cậu cần sự tha thứ từ những người bạn của cậu, cũng là những người đã tác hợp nó cho cậu. Là cậu sai, cậu có lỗi với nó, với tất cả những người yêu quý nó.

Nếu như nó không ngăn lại thì có lẽ Kan đã bị Bun và Bảo đập cho nhập viện rồi. Họ thật sự không thể ngờ được Kan lại có thể đối xử với nó như vậy. Uổng công của biết bao người đã vun đắp cho tình yêu của 2 đứa nó.
Suốt những ngày sau đó, không khí xung quanh chúng nó lúc nào cũng nặng nề. Hàng ngày, biết bao ánh mắt nhìn nó như an ủi, nhìn Kan như trách móc và đặc biệt là cái nhìn căm ghét dành cho Duyên. Nhỏ vẫn vô tư sánh bước bên Kan mặc bao lời mỉa mai của đám học sinh trong trường.
Hai tháng sau, Duyên phát hiện mình có thai và tất nhiên ai cũng biết cái thai đó là của người nào. Cô bé có vẻ càng ngày càng yếu nên Kan lúc nào cũng phải kè kè bên cạnh để chăm sóc. Mặc dù yếu nhưng cô bé nhất quyết không chịu nghỉ học, cái bụng vẫn chưa lớn ra chút nào nên cũng chẳng có gì phải ngại.
Nhìn thấy Kan đang đỡ Duyên lên cầu thang, mấy đứa chỉ muốn chạy lại tách 2 người đó ra nhưng biết rằng không thể làm thế nên đành hậm hực đi qua. Họ còn không quên ném cho Duyên ánh nhìn tóe lửa.
Nó lướt qua 2 người một cách bình thản và chợt nhận ra nhỏ Duyên đã nhét vào tay nó một tờ giấy.
” hẹn giờ ra chơi tiết 2 gặp chị ở sân sau trường”
Nó nhìn dòng chữ, không cảm xúc.