Thật nhẹ nhõm khi đi làm vào sáng thứ bảy, nỗi nhẹ nhõm được trở lại lãnh vực mà Ivy quen thuộc. Khu thương mại Greentree tọa lạc ở thị trấn kế bên nhưng lôi kéo những đứa nhóc trung học từ tất cả các thị trấn xung quanh. Phần lớn là đi rảo khắp các cửa hàng và rong chơi quanh phố ăn uống. Tis’ the Season, nơi Ivy đang làm việc từ một năm rưỡi trước, nằm đối diện với phố ăn. Cửa hàng được sở hữu bởi hai chị em luống tuổi, những người đã lựa chọn y phục, trang sức, những món đồ giấy và đồ trang trí lặt vặt lập dị y như phong cách kinh doanh của họ. Lilian và Betty hiếm khi trả lại hàng hóa, và điều đó y như thể mọi mùa và những kỳ nghỉ chạy từ góc nhỏ này đến góc nhỏ khác của thế giới. Trang phục ma cà rồng treo cùng những ngôi sao và quần áo thể thao; những chú gà Phục sinh đậu bên cạnh cây đàn nhiều nhánh của người Do Thái bằng nhựa thu nhỏ; những chú gà tây bằng trái thông và những chiếc tai thần lửa Vulcan của bộ phim The Last Trekkie Convention (Giao ước Trekkie cuối cùng)

Lúc gần một giờ ngày thứ bảy, trong khi đợi Suzanne và Beth đến, Ivy đang nhìn qua đơn đặt hàng đặc biệt trong ngày. Như thường lệ, chúng được nguệch ngoạc trên những mảnh giấy ghi chú và dính trên tường, Ivy đọc một trong những chiếc thẻ hai lần, rồi kéo mảnh giấy ra. Không thể nào, Ivy nghĩ, không thể nào. Có lẽ có đến hai người. Hai anh chàng mang tên Tristan Carruthers chăng?

“Lilian, cái này có nghĩa là gì thế? ‘Cho lựa chọn : Kn Xa Bcp và 25 dkl ?’” Lilian liếc nhìn mảnh giấy. Bà có kính hai tròng, nhưng chúng thường nghỉ ngơi trên ngực bà ngay cuối sợi dây đeo cổ.

“À, hai mươi lăm dĩa, khăn ăn, ly, cháu biết điều đó mà. À phải, cho Tristan Carruthers – một đơn hàng cho bữa tiệc đội bơi. Kình ngư Xanh bơm căng phồng. Ta đã chuẩn bị nó rồi đây. Cậu ấy đã gọi để xác nhận đơn hàng sáng nay.”

“Tris… Ông Carruthers đã gọi sao?”

Lúc này Lilian với lấy mắt kiếng của bà. Đặt chúng trên mũi, bà nhìn Ivy chăm chú. “Ông Carruthers ư? Cậu ta có gọi cháu là Cô Lyons đâu nào.” Bà nói.

“Sao anh ấy phải gọi mình bất kỳ gì chứ ?” Ivy tự hỏi thành lời. “Ý cháu là tại sao tên cháu lại được nêu ra?”

“Cậu ấy hỏi cháu làm việc vào giờ nào? Ta đã nói cháu sẽ nghỉ trưa từ một giờ đến một giờ bốn lăm, tuy vậy, cháu ở đây cho đến sáu giờ.” Bà cười với Ivy. “Và ta đã nói vài lời tốt về cháu, cưng à.”

“Vài lời tốt?”

“Ta đã kể với cậu ta cháu là một cô gái đáng yêu như thế nào, và thật tiếc rằng một người như cháu lại chưa tìm được một người bạn hào hoa phong nhã xứng đáng.”

Ivy nhăn mặt, nhưng Lilian đã tháo mắt kính xuống nên bà không nhận ra.

“Cậu ta đã đến cửa hàng tuần trước để đặt hàng,” lilian tiếp tục. “Cậu ta là một người cứng khỏe.” (a chunk – một khúc gỗ, Sẻ dịch thoát ý đôi chút)

“Cường tráng, Lilian.” ( hunk)

“Gì chứ?”

“Tristan rõ ràng là người cường tráng.”

“Hay lắm, cuối cùng thì bạn ấy cũng đã thừa nhận điều đó!” Suzanne nói, sải bước vào cửa hàng. Beth theo sau cô ấy.

“Buôn bán phát đạt nhé, Lilian!” Người phụ nữ già nháy mắt, và Ivy dán lại mảnh giấy ghi chú lên tường . Cô bắt đầu lục những chiếc túi của cô tìm tiền.

“Đừng mong chờ việc ăn,” Suzanne cảnh báo cô, “Đây là một cuộc thẩm vấn.”

Hai mươi phút sau, Beth vừa kết thúc món bánh bắp cuốn thịt. Suzanne đã thực hiện những cuộc đột kích vào món gà kiểu Nhật. Món pizza của Ivy vẫn chưa được động đến.

“Làm sao tớ biết được cơ chứ?” Cô đang nói, vung vẩy cánh tay với nỗi thất vọng. “Tớ có ở trong tủ thuốc của anh ấy đâu!”

Họ bàn tới bàn lui, lật đi lật lại, mọi chi tiết mà Ivy nhận xét về căn phòng của Gregory.

“À, tớ đoán là cậu chỉ mới ở đó một đêm,” Suzanne nói, “Nhưng tối nay, có lẽ thế, cậu phải tìm ra anh ấy sẽ đi đâu tối nay. Anh ấy có lệnh giới nghiêm không? Anh ấy có…”

Ivy nhặt lên một trái trứng, xoay tròn rồi nhét nó vào miệng của Suzanne. “Đến lượt Beth nói.”

“Ồ, quá đúng!” Beth nói. “Điều này thú vị đây.”

Ivy mở tập hồ sơ của Beth. “Sao cậu không đọc một trong những sáng tác mới của cậu,” Cô nói, “trước khi Suzanne khiến tớ phát điên toàn tập nhỉ.”

Beth liếc Suzanne rồi vui vẻ lôi ra một tệp giấy. “Tớ sẽ sử dụng truyện mới này cho câu lạc bộ kịch vào Thứ Hai. Tớ đang thử nghiệm với đồ vật diễn cảm. Điều đó nghĩa là khởi đầu ngay giữa diễn biến.”

Ivy gật đầu khích lệ và cắn một miếng pizza đầu tiên.

“ ‘Nàng giữ chặt khẩu súng trước ngực,’” Beth đọc. “ ‘Rắn chắc và xanh ngắt, lạnh lẽo và vững vàng. Những bức hình của chàng, những bức hình mong manh và nhạt màu của chàng – của chàng cùng với nàng – những tấm hình bị xé nhỏ, đẫm nước mắt, phủ một lớp muối nằm rải rác trên ghế. Nàng sẽ rửa sạch chúng với máu của chính nàng…’”

“Beth ơi là Beth” Suzanne xen vào. “Đây là bữa trưa. Có thứ gì đó nhẹ ký hơn không?”

Beth sắp xếp những trang giấy một cách dễ chịu và bắt đầu lại. “ ‘Nàng giữ chặt tay chàng trên ngực mình. Ấm áp và ẩm ướt, êm ái và mềm mại…’ ”

“Tay của anh ta hay ngực của cô ấy?” Suzanne cắt ngang

“Yên lặng nào.” Ivy nói.

“ ‘…Một bàn tay có thể nắm giữ trọn vẹn linh hồn cô, một bàn tay có thể nhấc lên…’ một con cá voi, một con cá voi xanh bằng nhựa, tớ nghĩ vậy. Đó có thể là cái gì khác nữa chứ?”

Ivy quay người thật nhanh, và nhìn sang phía bên kia khu thương mại đến cửa hàng. Betty đang giơ lên một vật bằng nhựa màu xanh và tán chuyện không ngừng với Tristan. Lillian đứng phía sau Tristan tại lối vào cửa hàng đang vẫy tay ra hiệu với cô một cách giận dữ. Ivy liếc nhìn đồng hồ của cô. Chỉ mới 1:25, phân nửa giờ nghỉ trưa của cô. “Bà ấy muốn cậu.” Beth nói.

Ivy lắc đầu với Lillian, nhưng Lillian vẫn tiếp tục vẫy.

“Tiến lên đi, cô gái!” Suzanne nói.

“Không.”

“Ôi, thôi nào, Ivy.”

“Cậu không hiểu à. Anh ấy biết tớ đang nghỉ trưa. Anh ấy né tránh tớ.”

“Có lẽ.” Suzanne nói, “nhưng tớ sẽ không bao giờ để một điều như vậy ngăn cản tớ.”

Lúc này, nhận ra dáng vẻ như người cầm cờ hiệu trên xa lộ của Lillian, Tristan đã quay lại và quan sát đám đông trong quán ăn cho đến khi ánh mắt anh đậu lại trên Ivy. Trong lúc đó, Betty đã xoay sở để móc con cá voi có thể bơm phồng vào bình chứa khí helium của cửa hàng.

“Yo!” Beth la lên khi con cá voi được hình thành, lớn lên như một đám mây giông màu xanh phía sau Tristan và Lillian. Betty biến mất bên cạnh kia của con cá. Bà hẳn đã thả nó ra đột ngột, vì nó bay lên trần nhà. Tristan phải nhảy lên để chụp lại. Beth và Suzanne bắt đầu cười. Lillian ngúc ngoắc ngón tay của bà về phía Ivy, rồi quay lại nói chuyện với Tristan.

“Tớ thắc mắc không biết bà ấy đang nói gì với anh ấy.” Beth nói.

“Một vài lời tốt đẹp.” Ivy lầm bầm.

Ít phút sau, Tristan xuất hiện từ cửa hàng, tay nắm chặt chiếc túi chứa những món đồ cho bữa tiệc, chiếc túi được hai chị em cột một chiếc nơ màu xanh vui mắt. Chú cá heo bị kéo lê trên cao phía sau anh. Anh giữ mắt anh hướng thẳng về phía trước và bước đến lối ra của khu thương mại. Suzanne gọi anh. Thật ra là gầm lên. Anh không thể giả vờ không nghe thấy cô ấy. Anh nhìn về hướng của họ và tiến về phía họ với một vẻ mặt khá chán nản. Vài đứa trẻ nhỏ theo sau anh cứ như thể anh là Pied Piper (người thổi sáo dụ dỗ để bắt trẻ con trong truyện cổ Đức)

“Hi,” Anh nói khó nhọc, “Suzanne, Beth, Ivy. Rất vui được gặp các bạn.”

“Rất vui được gặp anh.” Suzanne nói, rồi nhìn chú cá voi. “Ai thế? Cậu ta thật dễ thương. Thành viên mới trong đội bơi à?”

Ivy nhận thấy khớp ngón tay của Tristan trắng ra trên bàn tay đang nắm sợi dây của chú cá voi. Tất cả các bắp cơ trên cánh tay anh kéo căng và phồng lên. Phía sau anh, đám trẻ con nhảy lên nhảy xuống, thụi vào chú cá voi.

“Thật ra là thành viên mới trong tiết mục của tôi,” Anh nói và quay về phía Ivy. “Em đã thấy một phần của nó – cuộc trình diễn cà rốt và đuôi tôm mà tôi làm ấy – Tôi không biết đó là gì. Những đứa nhóc tám tuổi thấy tôi hấp dẫn.” Anh liếc ra sau vào đám trẻ con. “Xin lỗi, bây giờ tôi phải đi.”

“Khoooông!” Đám nhóc la lên. Anh để bọn chúng đấm vài cái nữa vào chú cá voi, rồi rời khỏi, len lỏi thật nhanh xuyên qua những người đi mua hàng ngày Thứ Bảy.

“Hay đấy!” Suzanne nổi cáu. “Hay đấy nhỉ!” Cô ấy xỉa xói Ivy bằng đôi đũa. “Cậu nên nói gì đó chứ! Thật ra thì, cô gái ơi, tớ không biết liệu có điều gì sai với cậu hay không nữa.”

“Cậu muốn tớ nói gì?”

“Bất kỳ điều gì! Điều gì đó! Không quan trọng, chỉ để anh ấy biết thật ổn khi nói chuyện với cậu.”

Ivy nuốt xuống khó nhọc. Cô không thể hiểu tại sao Tristan lại làm những điều đó. Anh đã khiến cô hết sức ngượng ngùng.

“Thoạt đầu cậu luôn có cảm giác ngượng ngùng,” Beth nói, như thể đọc được suy nghĩ của cô. “Nhưng sớm muộn gì thì các cậu cũng sẽ luận ra phải xử sự với nhau như thế nào thôi.”

Suzanne chồm về phía trước. “Vấn đề của cậu là cậu coi mọi thứ quá nghiêm trọng, Ivy. Chuyện yêu đương là một trò chơi, chỉ là một trò chơi thôi mà.”

Ivy thở dài và nhìn đồng hồ. “Tớ còn hơn mười phút nghỉ trưa. Beth, nghĩ gì về việc kết thúc chuyện tình của cậu nào?”

Suzanne đập nhẹ vào cánh tay Ivy. “Cậu đã có hơn hai tháng ở trường,” Cô ấy nói, “Nghĩ gì về việc bắt đầu chuyện tình của cậu nào?”