"Nói lại lần nữa." Giọng Vân Dục Hưu lạnh như băng vang lên ở sau người.

A Li muốn quay đầu lại xem, nhưng sau gáy bị hắn nắm chặt quá , không thể động đậy động gì được.

Tu Du Quân nở nụ cười, hắn cười giống như ánh trăng mông lung chiếu vào khe núi âm u. Hắn lại mở miệng, liền như có gió nhẹ lướt qua, kéo đi tầng lụa mỏng phủ trên trời đêm, lộ ra ánh trăng sáng rọi.

"Nếu như ngươi thật sự yêu thích nàng, sẽ không nên kéo nàng vào trong vũng bùn. Thiên Đế, ngươi có từng hỏi qua Huyền Hoàng, trong lòng nàng ấy hướng tới một cuộc sống như thế nào không ?"

A Li thấy mấy ngón tay Tu Du Quân cúi ở bên người lại một lần nữa động , giống như đang gảy một cây đàn mà không ai nhìn thấy.

Chợt, nàng rõ ràng cảm giác được Vân Dục Hưu ở phía sau nóng nảy hơn rất nhiều, bàn tay nắm ở trên cổ nàng hơi hơi phát lực, hô hấp cũng thô đi vài phần.

Tu Du Quân cười cười: "Ngươi không cần hiểu lầm, Huyền Hoàng cũng không phải là người đứng núi này trông núi nọ, chẳng qua cái ngươi cho nàng tới bây giờ không phải cái nàng muốn , trong lòng ngươi đầy âm u, ngươi chán ghét tất cả trên thế gian, coi mạng người như cỏ rác, chỉ có giết chóc mới bình ổn được ngọn lửa tối tăm trong lòng ngươi. Huyền Hoàng chính là thần thú điềm lành thánh khiết, nàng khát vọng an bình, thương hại chúng sinh. Vì ngươi, nàng cam nguyện sống trong vũng nước bùn, nhưng mà bản năng của nàng lại vĩnh viễn hướng tới ánh sáng. Thiên Đế, đừng miễn cưỡng nữa, buông tay đi!"

A Li cảm giác được nam nhân phía sau như biến thành một ngọn núi lửa băng đang chực chờ phun trào!

Bên trong nổ tung, nhưng bên ngoài vẫn phun ra khí lạnh.

Nàng biết Tu Du Quân lại dùng cái thủ đoạn nham hiểm mê hoặc nhân tâm kia, mà con ngốc điểu nhà mình đây tính tình vốn nóng nảy như vậy, khẳng định trúng chiêu .

Chuyện lớn không ổn rồi!

Bị hắn nhất dọa, đầu nàng dĩ nhiên trống rỗng, hoàn toàn không nhớ rõ bản thân vừa mới nói cái gì với Tu Du Quân ... Tóm lại chính là mấy lời như gặp dịp thì chơi... mấy lời thật đòi mạng...

A Li hoảng loạn xoay tay bắt lấy Vân Dục Hưu.

Nàng muốn nắm chặt tay hắn, lặng lẽ an ủi một hai, nhưng lại đã quên tay Vân Dục Hưu giờ phút này đang nắm trên gáy của nàng, quơ tay ra, nắm lấy hư không.

Đầu A Li giống như sắp đông lại, nàng cho rằng Vân Dục Hưu trốn nàng, dưới tình thế cấp bách, xoay tay ra sau lung tung liền chụp bừa về hướng hắn.

Ồ, hình như bắt được thịt .

A Li sợ hắn tránh thoát, năm ngón tay trùng trùng nắm lại.

"Shm..."

Phía sau truyền đến nửa tiếng rên như hít khí lạnh, bàn tay đang nắm trên gáy nàng biến mất. Chợt, một bàn tay to khác lại thẳng thừng đặt lên trên năm ngón tay không an phận của nàng, từng chút từng chút một mở các ngón đang khép chặt của nàng ra, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của nàng trong lòng bàn tay hắn, còn bóp thật chặt như muốn trừng phạt vậy.

A Li chần chờ quay đầu lại, chỉ thấy thái dương của Vân Dục Hưu tóe ra gân xanh, đuôi mắt đỏ lên, cả người tản ra khí thế nói không rõ là gì, chỉ đơn giản khái quát mấy chữ —— muốn giết người.

Đối diện với tầm mắt của nàng, khóe mắt hắn giật giật nhảy lên, khóe môi cong lên một nụ cười thật dọa người.

"Rời khỏi ta?" Hắn âm u nói, "Chết cũng đừng nghĩ."

Trong lòng A Li lại một lần nữa thẳng thắn nhảy loạn lên, nàng phát hiện cảm giác này cùng với cảm giác tim đập chân rưng mới vừa rồi đối với mặt Tu Du Quân có sự khác biệt rất nhỏ.

Một cái là do bên ngoài tác động cộng hưởng làm bên trong rung động, một cái là phát ra từ sâu trong thần hồn, lát sau thấm vào lục phủ ngũ tạng.

Tiếng cười của Tu Du Quân mang theo trào phúng: "Cố chấp giữ lấy thì đâu phải là yêu. Ngươi ngay cả buông tay cũng không dám, vậy như thế nào xác định được Huyền Hoàng thật tâm muốn ở cùng ngươi? Thiên Đế, ngươi đang sợ hãi. Ngươi sợ vừa buông tay ra, nàng sẽ trở về thế giới sạch sẽ thuần tuý kia của nàng, từ chỗ cao nhìn xuống ngươi, tinh tường thấy bộ dáng chật vật của ngươi khi giãy giụa trong vũng bùn. Ngươi thật ích kỷ, thật đáng thương. Bộ dáng dơ bẩn của ngươi, thật khó xem."

"Đừng mắc mưu!" A Li nói, "Hắn đang mê hoặc nhân tâm! Mới vừa rồi trong lòng ta cũng cảm giác được rất nhiều cảm xúc kỳ quái, hiện tại hắn giở lại trò cũ, muốn cố ý chọc giận chàng!"

Tu Du Quân cũng không hề tức giận, hắn nhìn A Li, cười đến mặt mày hớn hở, ôn tồn nói: "Thiên Đế tức giận, là vì ta nói trúng tâm tư của hắn. Nếu ta nói không đúng, hắn chỉ cười nhạt, chứ cần gì tức giận? Giống như vậy, Huyền Hoàng ngươi cũng là vì ta mà tâm động, ngươi thừa nhận là được. Lời mời mới vừa rồi của ngươi, ta đương nhiên không cự tuyệt, ta cùng ngươi đu chung quanh xem một chút nào."

Hắn ung dung, khoanh tay đứng ở một bên, bộ dáng nắm chắc phần thắng lợi. Loại thời điểm này, hắn đương nhiên sẽ không dùng sức mạnh, bằng không tất cả những gì hắn làm trước đến giờ đều sẽ thất bại trong gang tấc. Hắn chỉ cần lẳng lặng chờ đợi, bất kể là Thiên Đế sụp đổ vẫn là Huyền Hoàng phản chiến, đều là kết quả hắn mong muốn.

A Li cảm giác được Vân Dục Hưu nắm lấy bàn tay của mình càng ngày càng chặt, ngay khoảnh khắc nàng cảm giác được đau đớn, nghe thấy ngón tay hắn phát ra tiếng gãy thanh thuý.

Đầu tiên nàng cho rằng hắn bóp nát tay nàng, chợt phát hiện, hắn dưới cơn nổi giận như vậy cũng không nỡ làm nàng bị thương, khi hắn mạnh mẽ thu lực lại, đã bóp nát xương bàn tay của bản thân.

A Li đau lòng không thôi.

Nàng thấy con ngươi Vân Dục Hưu biến sắc thành một mảnh màu đỏ đậm, nhưng vẻ mặt bình tĩnh làm người ta hết hồn.

Một cánh tay khác của hắn vốn đang mang theo một người, giờ phút này bị hắn nhẹ nhàng thả ở một bên. Hắn nhẹ nhàng bước ra một bước, A Li lại bỗng nhiên có ảo giác, nam nhân này sắp rơi vào vực sâu vĩnh viễn nhìn không thấy ánh sáng.

A Li bắt được hắn.

Vân Dục Hưu không quay đầu: "Buông tay."

A Li không buông.

Hắn nói: "Trên đất là Ngọc Li Hành."

A Li lắc đầu, ném ấu tể Thiên Đế tới một bên, hai cánh tay thon nhỏ xuyên qua hai bên hông Vân Dục Hưu, ôm chặt lấy bụng của hắn từ phía sau.

"Chàng nhìn ta một cái đi." Nàng nói.

Thân thể Vân Dục Hưu cứng đờ. Đây là lần đầu tiên hắn nghe được nàng dùng ngữ khí này nói chuyện, thật êm ái, như đang làm nũng.

Tối tăm táo bạo trong lòng bỗng nhiên liền biến mất rất nhiều, hắn hơi chần chờ, hơi hơi xoay người lại.

A Li kiễng chân, đặt cằm lên trên bờ vai của hắn, đôi mắt trong trẻo giống như được phủ một tầng hơi nước, cứ như vậy, điềm đạm đáng yêu nhìn hắn.

Đôi môi đỏ bừng nhẹ nhàng vừa động, thanh âm của nàng giống như tiếng nàng tiên cá câu hồn đoạt phách, nàng nói: "Ta rất thích chàng."

Hắn nhìn thấy cái cầu gai tua tủa màu hồng trên giữa trán của nàng thẳng tắp vươn tua rua qua, dừng lại trên giữa trán của hắn. Dưới ánh mặt trời, nó lóe ra ánh sáng trong trẻo, còn chói mắt hơn cả viên đá quý tinh thuần nhất thế gian. Dục vọng tinh thuần đẹp như vậy, hắn chỉ từng thấy một lần —— ngày đó trên cánh đồng tuyết Thiên Phong, khi nàng lảo đảo trong cơn gió tuyết, theo ánh mặt trời nghiêng ngả lao về phía hắn.

Lúc đó hắn đã biết, nàng mang theo trí nhớ trở về . Hắn cũng không thể nói rõ tâm trạng của hắn lúc đó là như thế nào, lại dám cư nhiên thừa dịp nàng không thể nói chuyện, mạnh mẽ an bài thân phận vợ chồng cho hai người. Khi nàng vừa có thể biến thân, nói chuyện, hắn còn có chút không yên, sợ nàng vạch trần hắn. May mắn nàng thật có nhãn lực, con ngốc điểu này tuy rằng thật ngốc, nhưng rất hiểu làm thế nào để giữ được mạng nhỏ của nàng.

Sau này hắn phát hiện đây là một quyết định phi thường chính xác, mỗi lần danh chính ngôn thuận đối tốt với nàng, nhìn thấy bộ dáng nàng vừa vui sướng lại khẩn trương, hắn đều có thể vụng trộm hí hửng trong lòng một lúc lâu.

Cho đến hôm nay, nghe xong lời thật của Tu Du Quân.

Hắn bỗng nhiên ý thức được, trước khi nàng niết bàn, hắn đối với nàng cũng không tốt, khi đó nàng chỉ muốn trốn thoát khỏi hắn, nàng cùng với hắn, từ đầu đến cuối đều chỉ là vì giữ mạng. Bộ lông của nàng xinh đẹp như vậy, nàng lười nhác như vậy, yêu sạch sẽ như vậy, hắn lại mạnh mẽ giữ nàng ở bên cạnh, ép nàng lăn lộn trong núi thây biển máu...

Hắn không phải không cảm giác được Tu Du Quân giở trò quỷ, nhưng hắn biết lời của đối phương cũng không sai, Tu Du Quân đã muốn kích phát hắc ám trong lòng mình, vậy liền để thế giới này nhận lấy lửa giận trong đáy lòng mình đi!

"Nàng nói cái gì? Nói lại lần nữa." Hắn nghe thấy bản thân mình không tự chủ được, nói.

Thân thể A Li giống miếng tảo biển, từ phía sau lưng dán lên phía trước hắn, nàng dùng tầm mắt trói hắn lại, hai gò má nổi lên ửng hồng đẹp mắt, ôn nhu tế khí nói: "Vân Dục Hưu, ta rất thích chàng. Chàng muốn nghe bao nhiêu lần cũng được. Về sau ta có thể mỗi ngày đều nói với chàng."

Cái con tua tủa màu hồng ương ngạnh tiến vào giữa trán của hắn, ôm lấy thần hồn của hắn, liều chết triền miên.

Hắn thẳng thừng nhắm chặt mắt.

Khi lại mở ra, trong con ngươi đã không còn màu máu.

"Đừng cho là ta sẽ dễ dàng buông tha nàng." Hắn vẫn banh mặt, khóe môi lại không cẩn thận lộ ra ý cười.

A Li lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, từ trên người hắn bật xuống, hùng hổ một tay chống nạnh, chỉ vào Tu Du Quân nói: "Đập hắn!"

Không đợi nàng lên tiếng, Vân Dục Hưu sớm phi thân nhảy lên.

Quanh thân hắn là đầy trời sương mù đen, màn sương mù kia vừa giống như băng lại như lửa, khi lướt qua một cái, không khí bị bậc lửa, sau đó nháy mắt đông lạnh, kết thành những mảnh băng tinh nhỏ chặt chặt chẽ chẽ màu trắng, rào rạt rơi xuống.

Tu Du Quân một kế không thành, sắc mặt vậy mà chút không thay đổi.

Thân thể hắn mỏng như tờ giấy phiến, giống như không kham nổi một kích.

Chỉ trong một ý niệm chớp động, trước mặt Tu Du Quân đã dày đặc sương đen, chỉ thấy ánh mắt Vân Dục Hưu lạnh băng, từ trong sương mù ra một bàn tay, thẳng tắp cắm vào trái tim hắn.

"A, " Khoé môi tái nhợt ốm yếu của Tu Du Quân hiện lên nụ cười nhợt nhạt, "Ngươi cho là như vậy thì có thể giết ta sao."

Khi hắn nói chữ thứ nhất, Vân Dục Hưu đã nắm lấy trái tim suy nhược đang nhảy nhanh đến không kịp thở, hái nó ra bên ngoài cơ thể, đợi đến khi giọng nói kia tan đi, thì trái tim vẫn đang nhảy nhót đã bị Vân Dục Hưu bóp thành một chùm máu loãng.

Nhưng mà Tu Du Quân vẫn chưa chết.

Trong miệng của hắn trào ra từng ngụm từng ngụm máu tươi lớn, rất nhanh đã nhuộm áo bào trắng trên người thành áo bào đỏ.

Hắn giống như một con rối gỗ, đứng tại chỗ, môi mấp máy, không ngừng lặp lại một câu nói: "Ngươi cho là như vậy thì có thể giết ta sao."

A Li đứng một bên xem, chỉ cảm thấy da đầu run lên, bàn chân phát lạnh.

Kỳ thực khi nàng bảo Vân Dục Hưu đập Tu Du Quân lúc nãy, nàng đã lặng lẽ viết lên trên người hắn chữ "Đi" . Nàng biết thực lực Vân Dục Hưu đại khái là tương đương với thần vương, nếu muốn ở chỗ này đánh chết Tu Du Quân cơ hồ là chuyện không có khả năng, kết quả tốt nhất cũng là đả thương địch thủ một ngàn tự tổn hại mình tám trăm.

Thần Sơn có bảy vị thần vương, giờ phút này căn bản không phải là lúc cùng người tranh đua thực lực!

Vân Dục Hưu cho dù tính tình táo bạo đi nữa, cũng sẽ không thể không rõ đạo lý trong đó.

A Li đã chuẩn bị tốt, dọn ấu tể Thiên Đế cùng Ngọc Li Hành hôn mê lại ở cạnh nhau, chờ Vân Dục Hưu tranh thủ lúc tình thế lơ là, đóng gói mấy người bọn họ cùng mang đi.

Lại không nghĩ rằng, tình thế cư nhiên trở nên quỷ dị như vậy!

"Ngươi cho là như vậy thì có thể giết ta sao." Cằm Tu Du Quân đã bị máu tươi bao phủ, ánh mắt hắn cũng không mất đi thần thái, ngược lại càng rạng rỡ bức người.

Vân Dục Hưu vội vàng thối lui, nắm lấy A Li, bảo hộ nàng trong ngực.

Thanh âm của Tu Du Quân phảng phất mang theo tiếng vang, xa xa gần gần vang vọng.

A Li nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy trên đường cách đó không xa, bất luận là người đi đường hay là tiểu thương, người người đều thẳng một mắt nhìn về phía bọn họ, rồi đi tới.

"Ngươi cho là như vậy thì có thể giết ta sao..."

"Ngươi cho là như vậy thì có thể giết ta sao..."

Trong ánh mắt mỗi người, đều lóe ra ánh sáng giống trong mắt Tu Du Quân y hệt.

A Li thấy tiểu nhị béo tốt mới vừa rồi bán gà nướng cho nàng cũng đi trong đám người, trong tay hắn còn mang theo một gói lá sen bọc lấy một con gà nướng, tuy rằng tướng mạo hắn không có gì khác, nhưng khí chất của hắn dĩ nhiên thay đổi lớn, giống y hệt vị công tử bệnh tật Tu Du Quân trước mắt này.

A Li cả người phát lạnh, như rơi vào động băng.