*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Emily Ton.

Bên ngoài linh đường, có người chú ý tới Cảnh Dung.

Người Vệ phủ tiến lên hỏi: "Ngươi là ai?"

"Bạn cũ."

Chỉ vài từ, trả lời qua loa lấy lệ.

Bạn cũ tới thương tiếc, hợp tình hợp lý!

Cảnh Dung bước vào linh đường, ở trước bài vị cúi chào một cái, sau đó duỗi tay chạm chạm vào Vệ Dịch ngây ngốc.

Vệ Dịch nâng đầu lên nhìn hắn, cả khuôn mặt đều rất đau buồn, mang theo tiếng khóc nức nở: "Ca ca, cha ta và nương ta đã chết."

"Ta biết."

"Bọn họ vì sao lại chết?"

"......"

Vệ Dịch nhấp môi thành một đường thẳng, cố nén nước mắt, run lên vài cái, nói: "Nương nói với ta, nếu như có một ngày nương phải rời xa ta, bảo ta ngàn vạn lần đừng khóc, nhưng ta không thể làm được. Ta khóc đã rất lâu, ngươi có nghĩ rằng nương ta tức giận, không còn muốn ta nữa hay không?"

Vệ Dịch như vậy, thật khiến người đau lòng thương tâm.

Hắn vốn nên sống trong một căn nhà ấm áp, lớn lên vô tư và không cần phải lo lắng gì mới đúng.

Giống như hắn từng nói: có cha, có nương, có Thư nhi!

Cảnh Dung cũng không phải một người dễ dàng có được thiện cảm, nhưng giờ phút này, bức tường phòng hộ cứng rắn của hắn, cũng bị tiểu tử ngốc này đánh sập.

Hắn cúi người và hạ một đầu gối xuống, san bằng tầm mắt của hắn với Vệ Dịch. Ánh mắt bình tĩnh, hỏi hắn: "Vệ Dịch, ngươi biết hoàn điểu* hay không?"

(*莞鸟): Hoàn điểu; Ad không biết đây là chim gì luôn. Search một hồi ra tên tiếng anh là Guan bird; không có ý tưởng tên Việt là chim gì.

Hắn lắc đầu.

"Mỗi một con hoàn điểu non, trước khi trưởng thành hoàn toàn, vẫn luôn phát triển ở dưới đôi cánh của hoàn điểu đã trưởng thành. Cho đến khi chúng nó có thể rời tổ và bay về phía trời xanh. Lúc đó, hoàn điểu nhỏ đã trưởng thành cần phải rời đi. Bởi vì, chỉ có ở dưới tình huống không có sự che chở, chúng mới có thể trưởng thành tốt hơn, bay càng ngày càng cao, tầm nhìn càng ngày càng xa!"

Vệ Dịch cứ như vậy nhìn hắn, sự khó chịu nhăn nheo trên mặt cũng dần dần "nới lỏng".

Hắn đột nhiên hỏi một câu: "Có phải ta sẽ không còn được gặp lại cha và nương ta hay không?"

Mặc dù Cảnh Dung không đành lòng, nhưng không muốn nói dối, vì thế gật đầu.

"Nhưng ta không muốn rời khỏi cha nương ta, ta muốn tiếp tục làm hoàn điểu nhỏ, ta muốn bồi ở bên người cha và nương." Vệ Dịch khó chịu.

Cảnh Dung vốn không phải là người giỏi an ủi.

Đây thực sự là thứ vượt quá khả năng của hắn!

Hắn vẫn chưa nghĩ ra được câu an ủi tiếp theo để nói, Vệ Dịch đã vội kéo ống tay áo của hắn: "Ca ca, bọn họ đều nói, Thư nhi đã độc chết cha nương ta. Điều đó không đúng, phải không? Thư nhi sẽ không làm điều như vậy. Ca ca, ngươi nói cho ta biết, Thư nhi sẽ không làm điều đó, đúng không?"

Vệ Dịch có chút lo lắng!

"Nàng đương nhiên sẽ không." Cảnh Dung vội hỏi: "Ngươi tin Vân Thư không?"

Vệ Dịch gật đầu, lau khô nước mắt!

Cảnh Dung cầm cánh tay hắn, thấp giọng: "Vệ Dịch, ngươi có muốn cứu Vân Thư không?"

"Muốn."

"Ta muốn mang di thể cha nương ngươi đi tới nghĩa trang."

Vệ Dịch hít một hơi, nhìn chằm chằm vào Cảnh Dung, không hiểu.

Cảnh Dung tiếp tục: "Đợi lát nữa, ngươi hãy đuổi hết người trong phủ ra ngoài, sau đó ta sẽ có biện pháp."

Vệ Dịch hỏi: "Thật sự có thể cứu Thư nhi sao?"

Cảnh Dung gật đầu.

Vệ Dịch nhìn bài vị cha nương mình, nghẹn ngào, đồng ý.

Chờ sau khi trời tối, Vệ Dịch dựa theo lời Cảnh Dung, nói với mọi người trong viện: "Các ngươi hãy đi ra ngoài hết đi, ta không cần các ngươi ở chỗ này."

Có một gia đinh Vệ phủ hỏi: "Công tử, chúng ta vẫn nên lưu lại bồi ngài."

"Không cần, các ngươi đi ra ngoài hết đi, ta muốn ở lại đây với hai ca ca này."

Vệ Dịch chỉ vào Cảnh Dung và Lang Bạc.

Người Vệ phủ nhìn lẫn nhau vài lần, dù sao cũng là lệnh chủ tử, vì thế, hết thảy bọn họ đành phải rời khỏi sân.

Ngay sau khi mọi người rời đi, đột nhiên, trên xà nhà nhảy xuống năm sáu người.

Vệ Dịch hoảng sợ, co rụt về phía sau Cảnh Dung.

Vài người vừa nhảy xuống, lập tức chắp tay trước mặt Cảnh Dung.

"Vương gia."

Cảnh Dung nói giọng nghiêm túc: "Làm việc."

"Vâng!"

Vì thế, mấy người kia vội vàng lao đến bên cạnh hai cái quan tài, nâng thi thể Vệ lão gia và Vệ phu nhân ra khỏi quan tài, động tác cực kỳ nhanh nhẹn!

Ôi trời, đây chính là trộm xác!

Ngay trước mặt Vệ Dịch, mấy người kia khiêng hai cỗ thi thể, nhảy lên xà nhà rời đi!

Đây đã không phải là trộm xác, mà là trắng trợn táo bạo cướp xác!

Sau khi nhìn thấy thi thể đã bị mang đi, Vệ Dịch sốt ruột đuổi theo vài bước.

Cảnh Dung kéo hắn lại, nói: "Vệ Dịch, ngươi ở chỗ này canh chừng, đừng cho người nào tiến vào, chờ đến khi ta mang cha nương ngươi về đây, biết không?"

"Ca ca, ta không muốn rời khỏi cha nương ta, ta có thể đi cùng hay không?" Hắn bắt đầu nghẹn ngào.

"Vệ Dịch, ngươi cần phải ở chỗ này."

Hốc mắt Vệ Dịch đỏ lên, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

Cảnh Dung ý bảo Lang Bạc: "Ngươi lưu lại nơi này, phòng ngừa phát sinh sự ngoài ý muốn."

"Vâng."

Tiếp theo, Cảnh Dung cũng phi thân rời đi.

......Edit: Emily Ton....

Dưới sự an bài của Cảnh Dung, sau khi Kỷ Vân Thư một lần nữa bị đưa vào phòng giam, lập tức thay đổi một thân quần áo cai ngục, được người lặng lẽ mang ra ngoài, đi tới chờ ở nghĩa trang!

Phúc bá nhìn thấy nàng một thân quần áo cai ngục, cũng không hỏi gì, chỉ dựa theo thói quen nàng thường lui tới, nấu một nồi dung dịch giấm trắng!

Kỷ Vân Thư đang lo lắng rốt cuộc Cảnh Dung có thể mang hai cỗ thi thể kia tới đây hay không, đúng lúc này, cổng nghĩa trang đã bị người đẩy ra.

Vài người vội vã chạy vào, khiêng thi thể Vệ lão gia và Vệ phu nhân vào trong phòng, buông xuống!

Trong khi đó Cảnh Dung cũng đi theo phía sau, vội vã tiến vào.

Kỷ Vân Thư giữ chặt hắn lại: "Ngươi làm thế nào mang tới đây được?"

"Nhờ tiểu Vệ Dịch của ngươi hỗ trợ!"

"Cái gì?"

"Đừng trì hoãn thời gian nữa, nhanh chóng nghiệm thi."

Hắn quay người lại, kéo tay Kỷ Vân Thư, vào phòng.

Đúng vậy, thời gian không nhiều lắm, cũng không phải là lúc nàng suy nghĩ những thứ tầm thường. Nếu nàng biết được Cảnh Dung trộm xác, phỏng chừng sẽ dở khóc dở cười!

Nhìn hai cỗ thi thể lạnh băng nằm trên tấm ván đã biến thành màu đen, Kỷ Vân Thư không thể nhịn được, bắt đầu đỏ mắt.

Nàng hít sâu một hơi, cố gắng trấn tĩnh tâm trí mình, mang bao tay bên cạnh lên, đi đến trước thi thể Vệ phu nhân.

Hai tay nắm chặt trước ngực, nghẹn ngào, nói: "Vệ bá mẫu, nếu ngài trên trời có linh thiêng, thỉnh ngài nhất định phải nói cho ta biết... nói cho ta biết người giết hại ngài là ai."

Cảnh Dung đứng bên cạnh nhìn, giữ im lặng!

Kỷ Vân Thư duỗi tay, ấn vài cái nơi cổ họng của Vệ phu nhân.

"Thật sự là trúng độc!"

Khi lời nói rơi xuống, nàng lập tức lấy một con dao găm, cắt đứt cổ họng của Vệ phu nhân!

Kỷ Vân Thư vừa cắt vừa nói: "Trậm độc thật ra chính là độc được tìm thấy trên lông chim Trậm. Loại độc từ lông chim này dính vào trên tay, mặc dù không lấy mạng người, nhưng một khi tiếp xúc với nước, khi không cẩn thận bị người uống vào, hiệu lực chắc hẳn sẽ phải chết không thể nghi ngờ!"

Mấy tên thuộc hạ của Cảnh Dung đứng ở cửa, cả người bất động! Không hề quấy rầy! Chỉ giương lỗ tai lên nghe.

Cảnh Dung đứng ở một bên, hỏi: "Vậy hiện tại ngươi cắt đứt cổ họng, là muốn nghiệm chứng điều gì?"

Lực độ trên tay nàng dần dần nhanh hơn, nhăn mày, nói: "Nghiệm chứng xem bọn họ rốt cuộc đã trúng độc sau khi uống chén trà kia, hay là trước khi uống chúng."

"Điều này cũng có thể tra được?"

"Vậy phải xem Vệ bá phụ và Vệ bá mẫu...... có muốn nói cho ta biết hung thủ là ai hay không."

Lời này, nghe qua thực sự có chút quỷ dị!

Dao nhỏ dần dần thâm nhập sâu hơn vào trong cổ họng, những khối máu đen đã bị đông lại, giống như hồ nhão chảy ra từng chút một, dính sền sệt!

Thâm nhập sâu hơn! Lại sâu hơn nữa!

Cuối cùng, cắt xuyên qua, cho đến khi vết mổ đủ rộng để nhìn thấy cổ họng màu đen của Vệ phu nhân.

Phúc bá bưng một chậu dấm nóng tiến vào, hỏi: "Vân Thư, đêm nay có cần dùng cái này hay không?"

Nàng rút dao ra, đặt ở một bên, gật đầu: "Đương nhiên cần."

Nói xong, nàng cầm một miếng vải, thấm nó trong dung dịch dấm nóng, lau sạch cổ họng của Vệ phu nhân.

Dần dần, máu đen từ nơi cổ họng hiện ra xương trắng, hơn nữa càng ngày càng trắng.

Cảnh Dung tiến lại gần hơn, nhăn mày: "Điều này có nghĩa gì?"

Giống như một học sinh đang cố học tập!

Biểu tình Kỷ Vân Thư ngưng trọng, trong miệng chậm rãi phun ra hai chữ: "Quả nhiên!"

Quả nhiên cái gì?

"Thông thường, nếu Trậm độc được pha với trà hoặc ở trong nước uống xuống cổ họng, khi gặp phải dấm nóng, xương cổ họng dù bị trúng độc cũng sẽ không đổi thành màu trắng. Nếu như xương cổ họng biến thành màu trắng, chỉ có một khả năng, chính là Trậm độc đã được uống với rượu, như vậy màu đen của xương cổ họng mới có thể biến thành màu trắng khi bị dấm quét qua."

Cảnh Dung dường như đã hiểu, nhẹ nhàng nói: "Vì thế, trước khi uống trà, hai người bọn họ cũng đã trúng độc."

"Đúng vậy." Kỷ Vân Thư chắc chắn gật đầu.

"Vậy vì sao trong chén trà kia lại có độc?"

"Trậm độc vốn rất mạnh, sau khi vào miệng, trên môi nhất định sẽ bị dính lên, vì thế thời điểm Vệ bá phụ và Vệ bá mẫu uống trà, sẽ dính vào trong nước trà là điều bình thường." Nàng suy nghĩ một lúc: "Tối hôm qua Vệ phủ mở tiệc, Vệ bá phụ và Vệ bá mẫu đều có uống rượu. Vì thế, bọn họ chắc hẳn đã bị trúng độc lúc đó."

Lông mày Cảnh Dung giãn ra: "Vậy vụ án này, không liên quan đến ngươi."

Không liên quan?

Nàng lắc đầu cười khổ: "Chẳng lẽ Vương gia đã quên, hôm nay người Vệ phủ đã tìm thấy lông chim Trậm trong viện ta từng ở lúc trước rồi sao? Bọn họ đã nhận định ta là hung thủ, căn bản sẽ không quan tâm đã bị hạ độc khi nào."

Nói tới đây, nàng lấy kim chỉ từ bên cạnh lên, bắt đầu khâu lại cổ họng mình đã cắt của Vệ phu nhân.

Cảnh Dung trầm mắt, nhìn nàng, nói: "Cho dù thế nào, bổn vương tuyệt đối sẽ không để ngươi xảy ra chuyện gì."

Động tác trên tay nàng hơi dừng lại, ánh mắt hơi động.

"Đa tạ Vương gia."

"Không phải vì ta muốn ngươi cảm tạ ta." Hắn tiến đến gần nàng một bước, tiếp tục nói: "Bởi vì ta tin ngươi."

Lời nói như vậy, khiến trong lòng Kỷ Vân Thư có chút hoảng loạn. Nàng đành phải nhanh tay hơn, khâu lại cổ họng Vệ phu nhân, sau đó lấy vải bố trắng lau khô một ít dịch nhầy tràn ra bên cạnh, lúc này mới vứt bỏ bao tay.

Sau đó nói: "Còn muốn làm phiền Vương gia, đưa trả hai cỗ thi thể này về Vệ phủ."

Đúng vậy, Kỷ Vân Thư quả thật không muốn tiếp tục nói chuyện với hắn.

Cảnh Dung gật gật đầu, biết lúc này không phải là thời điểm nói chuyện thâm tình. Nhưng có đôi khi, hắn vẫn không thể khống chế được chính mình. Hắn giơ tay búng tay một cái, vài người ngoài cửa lập tức tiến vào.

"Có thể trả lại thi thể."

"Vâng."

Mấy người kia lại khiêng hai cỗ thi thể lên, bước nhanh rời đi.

Kỷ Vân Thư cũng không quên nói thêm một câu: "Thật ra, Vương gia chỉ cần mang một khối thi thể tới là được."

Không phải mang!

Là trộm!

Hắn nào biết đâu rằng chỉ cần kiểm nghiệm một khối. Tóm lại, có thể mang đi thì không cần lãng phí thời gian!

Cảnh Dung cười cười: "Đúng vậy. Lần sau, sẽ chỉ mang tới một khối."

Còn có lần sau?

"Bổn vương cũng phải đi tới Vệ phủ một chuyến, Vệ Dịch vẫn đang chờ ta."

"Vương gia." Thần sắc của nàng lo lắng, nhìn Cảnh Dung, nói: "Vệ Dịch là người vô tội, hắn đã không còn cha nương, ta không hy vọng chuyện này sẽ mang tới cho hắn thêm nhiều tổn thương."

Cảnh Dung tỏ vẻ hiểu rõ: "Ngươi yên tâm, bổn vương đảm bảo hắn sẽ không tham gia vào bất cứ chuyện gì, để hắn an tâm đưa tang cho cha nương hắn."

Không thể không nói, Cảnh Dung dường như rất hiểu những gì nàng nghĩ trong lòng.

Phảng phất như trái tim nàng hoàn toàn đã bị hắn đào lên, nhìn thấu tất cả!

Phảng phất như trái tim nàng hoàn toàn đã bị hắn đào lên nhìn thấu tất cả