Ngươi mới hôi, cả nhà ngươi đều hôi!

Sắc mặt Cảnh Dung không vui, nhưng vẫn nhịn xuống, ném một ánh mắt lạnh về phía Lang Bạc.

Hỏi: "Mới vừa rồi không phải nói ngươi chiếu cố tới hắn hay sao? Sao lại để hắn ngồi xổm nơi góc tường? Ngươi đánh hắn?"

Oan uổng quá!

Lang Bạc mang vẻ mặt khẩn trương, giải thích: "Vương gia, thuộc hạ thật sự không đánh Vệ công tử. Là Vệ công tử tự nói...... nói muốn ngồi xổm ở góc tường giả làm củ cải, chờ Kỷ tiên sinh ra ngoài."

Giả làm củ cải?

Não Cảnh Dung không đủ dung lượng, khóe miệng co giật.

Thế giới của ngốc tử, không ai có thể hiểu được.

Vệ Dịch cũng nhanh chóng xua tay: "Ca ca, hắn không đánh ta, hắn chỉ nhìn chằm chằm vào ta, không cho ta đi đâu."

"Ta chỉ lo lắng ngươi chạy lạc." Lang Bạc cãi lại.

"Ta sẽ không lạc, ta đã đáp ứng Thư nhi chờ nàng ở bên ngoài, ta sẽ không chạy lạc. Ngươi mới có thể lạc."

......

Hai người ngươi một câu ta một ngữ, tranh luận đến vô cùng vui vẻ!

Kỷ Vân Thư liếc mắt nhìn tuyết rơi, xem ra tuyết rơi cũng không lớn lắm.

Nàng nghiêng người nói với Cảnh Dung: "Vương gia, vụ án này hiện giờ đã chấm dứt, tiểu nhân sẽ mang Vệ Dịch trở về trước. Chúng ta ra ngoài đã khá lâu."

Cảnh Dung nhíu mày: "Bổn vương sẽ hộ tống ngươi."

"Không cần, trên người Vương gia có mùi, trên người tiểu nhân cũng có, vẫn đừng nên đi cùng."

Như vậy mùi sẽ càng nặng hơn!

Nhưng tính tình của Cảnh Dung thật sự kỳ quái.

Hắn nói: "Ở trong nhà giam đã lâu, bổn vương vừa vặn muốn đi tản bộ hóng gió một chút, nhân tiện, có vài lời muốn nói với Kỷ tiên sinh."

"Nói gì?" Nàng cảnh giác vài phần.

"Vừa đi vừa nói."

Lại nổi lên tính tình trêu chọc.

Nàng không thể lay chuyển được hắn, bất đắc dĩ đành phải chấp nhận bốn người cùng đi!

Vệ Dịch rất thích tuyết, luôn nhảy nhót đi ở phía trước. Lang Bạc ôm bộ bút mực đi ở phía sau Vệ Dịch, nghe theo phân phó, chằm chằm nhìn hắn trông chừng.

Trong khi, Kỷ Vân Thư đi song song với Cảnh Dung ở phía sau.

Bước chân nàng hơi nhanh một bước, hắn cũng nhanh một bước, tuyệt không bỏ rơi nàng.

Sau khi đi được một đoạn đường, hai người vẫn không mở miệng nói chuyện.

Kỷ Vân Thư mắt nhìn thẳng, biểu tình cũng giống như thời tiết lúc này, lạnh như muốn đóng băng.

Nhưng Cảnh Dung bên cạnh, ánh mắt vẫn thường xuyên đánh giá nàng.

Cuối cùng hắn mở miệng hỏi: "Ngươi còn đang suy nghĩ về vụ án vừa rồi?"

"Vụ án đã kết thúc, ta sẽ không nghĩ về nó nữa." Nàng trả lời chắc chắn.

"Thật ra những lời Giang phu nhân đã nói, bổn vương cảm thấy nói rất hay." Lời nói có chứa thâm ý.

Kỷ Vân Thư im lặng, nàng cũng đoán được hắn đang muốn nói gì, vì thế bước chân nhanh hơn, muốn kéo ra khoảng cách với hắn, tự mình đi lên phía trước hai bước, nhưng Cảnh Dung bước một bước đã đuổi kịp nàng.

"Cẩm Giang không thích hợp với ngươi."

Những lời chậm rãi tràn ra từ trong miệng hắn, mang theo sự phán đoán hết sức chắc chắn.

Kỷ Vân Thư mệt mỏi, không muốn nghe hết!

Mặc dù kinh thành rất lớn, nhưng không phải là nơi thích hợp cho chú chim hoàng yến nho nhỏ như nàng!

Nàng dừng bước chân lại, hai tay nắm chặt áo choàng trước người.

Nghiêng mắt lạnh nhìn hắn: "Vương gia, tiểu nhân hiểu rõ ngài quan tâm tới《Lâm Kinh Án》, cũng biết sự phức tạp và tầm quan trọng của vụ án. Vương gia đã rời kinh nửa năm, chỉ vì bôn ba cho vụ án này. Chỉ sợ trong toàn bộ kinh thành, đã có vô số đôi mắt nhìn chằm chằm vào vụ án này. Tuy nhiên, tiểu nhân tình nguyện bám vào trong ao, làm bạn cùng với hoa sen, ngâm thơ trong tuyết, hát trong sương mù. Kinh thành quỷ quyệt, rồng hổ đấu nhau, thậm chí đoạt tính mạng người. Kim tước trong lồng, không chết cũng bị thương. Vương gia lo lắng về vụ án, có phải cũng nên lo lắng cho tiểu nhân một chút hay không? Huống chi, cư sĩ tài ba trong thiên hạ, không chỗ nào không có."

Những lời này không hề mang theo một chút do dự, từng câu từng chữ, nói rất rành mạch.

Khuôn mặt Cảnh Dung vốn luôn bình thản, sau khi nghe những lời nàng nói thì hơi nhíu chặt mày!

Hắn nhìn đôi mắt nghiêm túc của Kỷ Vân Thư, đáy lòng cảm thấy chán ghét bản thân mình.

Từ khi nào, hắn trở thành người bức ép người khác như thế?!

"Vân Thư." Hắn nhẹ giọng gọi: "Ngươi tự xem mình là chim hoàng yến, nhưng bổn vương không muốn làm lồng chim, giam cầm ngươi ở trong đó. Ta sẽ không bẻ gãy đôi cánh của ngươi. Được rồi, bổn vương sẽ không bức ngươi."

Từng lời nói ra rất chân thành!

Trái tim Kỷ Vân Thư cũng được giãn ra, nàng cảm thấy yên tâm hơn, trả lời: "Tạ vương gia."

Cảnh Dung im lặng không nói!

Giờ phút này, Vệ Dịch hưng phấn chạy tới, lôi kéo cánh tay Kỷ Vân Thư.

Chỉ vào cách đó không xa: "Thư nhi, ngươi nhìn xem."

Nhìn xem? Nhìn cái gì?

Kỷ Vân Thư ngước mắt, đồng thời cùng với Cảnh Dung, nhìn về phương hướng Vệ Dịch chỉ.

Trên con đường rộng lớn cách đó không xa, treo đầy đèn lồng màu đỏ. Trước cửa nhà, cửa hiệu, tất cả đều đang bận rộn treo đèn lồng dưới mái nhà trên các góc phố.

Trước cửa cũng trang trí giấy đỏ, những chiếc bàn bày đầy đồ trang sức, vật phẩm.

Toàn bộ con đường trong Cẩm Giang thành, người đến người đi, đều đang chuẩn bị cho hội hoa đăng đêm nay.

Người bán hàng rong bận rộn vì kế sinh nhai!

Thương gia bận rộn kiếm tiền!

Trong khi phụ nữ và tiểu hài tử, giàu hay nghèo, đều sốt ruột chờ đợi náo nhiệt.

"Thư nhi, hôm nay là lễ hội hoa đăng, buổi tối chúng ta ra ngoài được không? Cùng nhau đi xem đèn được không?" Vệ Dịch mang vẻ mặt chờ đợi nhìn nàng.

Lễ hội hoa đăng, được tổ chức mỗi năm một lần, vào cuối tháng giêng.

Không đợi Kỷ Vân Thư trả lời, mắt lạnh Cảnh Dung vốn đang trầm lại, kín đáo gợi lên một chủ ý.

Hắn cười: "Lễ hội hoa đăng, thật sự không thể bỏ qua." Sau đó nói tiếp với Kỷ Vân Thư: "Đêm nay bổn vương muốn mời tiên sinh tới Sương Cư các, ăn một bữa, xem lời cảm tạ tiên sinh những ngày gần đây tra án vất vả. Hơn nữa cũng có thể thưởng thức cảnh đẹp. Một công đôi việc."

Không đợi Kỷ Vân Thư đáp lại, Vệ Dịch thật sự nóng nảy.

"Ta thì sao? Ca ca, ngươi vì sao không mời ta vậy?" Có chút ủy khuất.

Ngươi tới làm gì?

Cảnh Dung vốn định từ chối từ Vệ Dịch, nhưng ngẫm lại, không thể nhỏ mọn như vậy. Đến lúc đó, cho hắn ta ăn nhiều một chút, chắc hẳn sẽ không ảnh hưởng tới hắn và Vân Thư.

Đơn giản......

"Được, ngươi cũng cùng tới."

"Ca ca thật tốt!" Vệ Dịch cực kỳ vui vẻ, lại lôi kéo Kỷ Vân Thư: "Thư nhi, chúng ta cũng làm đèn lồng được không? Buổi tối chúng ta cùng đi thả đèn, được không?"

Đầu của Kỷ Vân Thư lại bắt đầu cảm thấy đau, đành phải gật đầu.

Đồng ý: "Được."

Lúc này, tuyết rơi xuống càng ngày càng lớn, bốn người cất bước nhanh hơn, đi tới cửa Vệ phủ.

Cảnh Dung tiếp nhận bộ bút mực từ trong tay Lang Bạc, sau đó nhét vào trong tay Kỷ Vân Thư.

"Bổn vương tặng cho ngươi, chính là của ngươi. Ngươi muốn ném đi cũng được, hoặc muốn bán đi cũng thế, tùy ngươi."

"......"

"Đêm nay, tại Sương Cư các. Không gặp không về."

"......"

Cảnh Dung mang theo Lang Bạc, xoay người tiêu sái rời đi, thân ảnh hùng vĩ, dần dần biến mất ở trong bão tuyết!

Kỷ Vân Thư ôm bút mực trong tay, vẫn còn có chút ngốc lăng.

Sau một khắc, Vệ Dịch liền ôm lấy bộ bút mực trong tay nàng, nói: "Cái này rất nặng, Thư nhi, ta ôm giúp ngươi."

Sau đó chạy vào Vệ phủ, một đường đưa đồ tới trong viện Kỷ Vân Thư, lúc này mới buông xuống!

Ân, hôm nay mình đã làm một chuyện tốt!

Loan Nhi nhìn thấy hai người trở về, còn ôm một hộp bút mực lớn, tiến nhận lấy.

Nàng cực kỳ ngạc nhiên: "Tiểu thư, đây không phải là bộ bút quý giá ở Mặc Bảo Trai kia sao?"

"Ân." Kỷ Vân Thư gật đầu.

Bất chợt, Loan Nhi khịt mũi một cái, ngửi được mùi gì đó, nhíu mày: "Tiểu thư, ngài có ngửi thấy mùi gì không?"

Đương nhiên ngửi thấy được! Là mùi hôi trên người của mình!

Nhưng Vệ Dịch đã mở miệng nói: "Là ca ca vừa rồi kia, trên người hắn hôi, khiến trên người ta và Thư nhi cũng bị hôi."

Vâng, Cảnh Dung đầu đen, ngươi hãy cố chịu đựng điều đáng tiếc sau lưng này một chút.

Kỷ Vân Thư khẽ nhấp môi, nhẹ nhàng mỉm cười về phía Vệ Dịch, vặn mũi.

Sau đó nói: "Vệ Dịch, ngươi tự mình đi ra ngoài chơi đi, tìm người chơi chọi dế cũng được, hoặc làm đèn lồng cũng tốt."

"Thư nhi không làm đèn lồng cùng ta sao?"

Nàng giơ lòng bàn tay phải và trái: "Ngươi xem, ta như vậy làm sao đi chơi hội hoa đăng?"

Vệ Dịch di chuyển đôi mắt, hiểu rõ: "Ồ, Thư nhi muốn tắm rửa."

"......"

Kỷ Vân Thư cười mà không nói gì.

Vệ Dịch lại vò đầu: "Nhưng nếu Thư nhi tắm rửa, ta vì sao không thể ở chỗ này? Khi A Mễ tắm rửa, ta vẫn luôn giúp nó tắm."

Ai ai ai! Đó là chó, ta là người.

Kỷ Vân Thư bực bội, chụm đầu ngón tay lại, gõ một gõ thật mạnh trên trán hắn.

"Tiểu tử thúi, ngươi đang nói bậy gì đó?!"

Hắn không nói bậy, sai ở chỗ nào?

Vệ Dịch xoa đầu, hỏi: "Ta không hề nói bậy. Khi A Mễ tắm rửa, ta đều ở bên cạnh. Vì sao khi Thư nhi tắm rửa, ta không thể ở bên cạnh?"

Điều này......

Nàng không biết giải thích như thế nào!

Chẳng lẽ nói linh tinh gì đó như tiểu Vệ Dịch hay sao?

Thôi thôi.

Nàng nghiêm túc nói: "Vệ Dịch, nếu buổi tối ngươi muốn đi chơi hội hoa đăng, vậy hãy nhanh chóng đi ra ngoài, bằng không, ta sẽ không đi."

Vừa nghe xong, Vệ Dịch nhanh chóng gật đầu: "Nga nga nga, hiện tại ta sẽ đi ra ngoài."

Hắn hoang mang, nhanh chóng chạy ra ngoài, chỉ để lại một luồng gió mạnh.

Loan Nhi một bên tròn hai mắt nhìn xem xét, vội hỏi tiểu thư nhà mình: "Tiểu thư, ngài đã đi đâu vậy? Vì sao cả người......"

Chữ "hôi thối" không dám nói ra!

Kỷ Vân Thư không thèm để ý tới lời nàng nói, phân phó: "Nhanh chóng đi nấu nước đi, thêm chút quýt vào trong nước, có thể loại bỏ mùi thi thể."

"Vâng."

Loan Nhi đáp ứng, nhanh chóng đi nấu nước.

Kỷ Vân Thư tự mình tắm rửa sạch sẽ, sau đó sai Loan Nhi đốt bộ quần áo bốc mùi thi thể kia đi.

Trước gương đồng, một thân tơ lụa màu xanh nhạt, vải áo choàng màu trắng trải dài rơi xuống giống như thác nước. Trâm trên đầu được đính ngọc trai rạng rỡ.

Trên gương mặt, tô chút son và trang điểm chút phấn nhẹ.

Rất thanh nhã!

Trên mặt đẹp, dường như mang theo một nỗi ưu sầu có sẵn.

Sự nhu nhược động lòng người, khơi dậy sự thương cảm của trái tim người!

Khác này, Vệ Dịch mang theo hai cái đèn lồng đi vào sân, hắn vẫn đứng ở trong viện không dám đi vào phòng.

Lớn giọng hô: "Thư nhi, ta làm xong đèn lồng rồi."

Nghe thấy giọng nói của hắn, Kỷ Vân Thư di chuyển, bảo Loan Nhi gọi hắn vào.

Vệ Dịch mang theo đèn lồng chạy vào, trong tay là hai ngọn đèn lồng tinh xảo, đặt chúng trước mặt Kỷ Vân Thư.

"Thư nhi, ngươi xem, đèn lồng này là do ta làm. Ngươi một cái, ta một cái."

Kỷ Vân Thư tiếp nhận và nhìn xem. Đó là hai cái đèn lồng hình bát giác, được nối với nhau bằng gỗ đỏ, mặc dù dấu vết hồ dán dính khắp nơi, nhưng những nút thắt bàng sợi chỉ đỏ treo xuống rất đẹp!

Nàng cũng không biết, tay nghề Vệ Dịch lại tốt như vậy.

"Đây thật sự là do ngươi làm?" Nàng nhướng mày hỏi hắn.

Nàng lại đối diện với một ánh mắt si ngốc của Vệ Dịch.

Hả?

"Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?"

"Thư nhi, ngươi thật xinh đẹp." Hắn nói một câu phát ra từ trái tim mình.

Loan Nhi nghe thấy, cười cười, tiếp nhận những lời của Vệ Dịch nói: "Vệ công tử, không nghĩ tới ngươi cũng biết phân biệt xấu đẹp. Tiểu thư nhà chúng ta, chính là thiên tiên hạ phàm, đương nhiên rất đẹp!"

Hắn là ngốc tử, nhưng không vụng về, đương nhiên có thể phân biệt xấu đẹp!

Tuy nhiên, những lời Loan Nhi nói, lại khiến Kỷ Vân Thư hơi khó chịu, liếc nhìn nàng một cái, nói: "Thiên tiên hạ phàm cái gì! Nói hươu nói vượn."

"Nô tỳ nói thật, tiểu thư vốn dĩ rất đẹp."

"Đúng đúng đúng, Thư nhi của ta rất đẹp." Vệ Dịch phụ họa.

Chờ đã, ai là Thư nhi của ngươi?