Bạch Chỉ đã xuống Trúc phong, Long Kiểu Nguyệt mặc xiêm y, lười biếng tựa người trước cửa sổ.

Nàng yên lặng tự hỏi, mình phải nên làm thế nào mới có thể phá vỡ tình tiết vở kịch. Lúc trước khi nàng mới xuyên lại đây liền vừa lúc gặp tuồng kịch ma tôn hạ [Phệ tâm cổ] cho nàng. Cũng vì thứ độc nghe nói khó giải này nên nàng mới bị bức ép lên Trường Lưu sơn, tình tiết vở kịch mới có thể vì thế triển khai.
Nếu có thể tìm ra phương pháp giải cổ, như vậy từ nay về sau nàng liền tiêu sái tự do không cần lại bị ma tôn hiếp bức, không cần phải ngốc ở Trường Lưu. Mà nếu có thể rời đi Trường Lưu, nàng cũng không cần phải gặp nam chủ Bắc Lăng Thành đáng sợ cùng liên hoa nữ chủ Hạ Nhược Hoa. Nàng nửa đời sau sẽ du lãm sơn thuỷ chơi thuyền bích hồ, ăn hết mỹ vị thiên hạ, dựa vào thực lực của Long Đình thế gia cùng sự sủng ái của Long tông chủ đối với nàng, chỉ cần không gặp phải nhân vật chủ tuyến thì nàng làm sao còn cần sầu lo nửa đời người?
Nhưng phương pháp giải cổ......Cho dù Tần Cúc Cự vốn là tác giả cũng chưa từng nhắc tới trong [Tiên hiệp Hạ Nhược Hoa]. Nghĩ đến lúc trước vì bớt việc, Tần Cúc Cự liền thẳng tay bỏ qua quá trình nữ nhị đi tìm giải dược, trực tiếp viết đến đại kết cục bị nam chủ vạn tiễn xuyên tâm. Nghĩ thế, Tần Cúc Cự thật sự tâm tình mệt mỏi thở dài một tiếng, báo ứng tới cũng nhanh quá đi.
Nay thành thật mà nói nàng không cần phải bái nhập làm môn hạ đệ tử của Trường Lưu, chính là một tân khách [kiêm sư nương tương lai] đường xa mà đến du ngoạn cùng thường trú mà thôi, nhưng mà! Nói sao thì cũng ở Trường Lưu, rốt cuộc vẫn hội ngộ đôi nam nữ trư cước trên đầu đều đội vòng sáng kia!
Tần Cúc Cự tỏ vẻ mình thực thương tâm.
Nhưng một kế không thành, tâm lại sinh ra kế khác. Nếu Tần Cúc Cự có thể ngăn cản lần đầu tiên nam chủ nữ chủ gặp nhau, hoặc là làm cho một trong nam chủ hoặc nữ chủ không tới được Trường Lưu, nói không chừng ngày sau dù nàng có trở thành phản đồ hút máu ỷ lại máu hoàng tộc ma tộc mà phải ở lại Trường Lưu thì cũng sẽ không phát triển đến cuối cùng, rơi vào kết cục giết sư phụ phản bội môn phái, vạn tiễn xuyên tâm.
Nhưng phải làm thế nào mới có thể cản trở Bắc Lăng Thành cùng "tiểu công chúa" gặp nhau đây, lại làm thế nào tác quái trên con đường Bắc Lăng Thành hoặc Hạ Nhược Hoa tiến lên Trường Lưu......Đây cũng thật là chuyện khó khăn mà....
Hừ, ngẫm lại Tần Cúc Cự ta tốt xấu gì cũng là tác giả nổi tiếng [ngu ngốc] trên mạng, mấy năm qua đã xem trăm ngàn đủ loại lộ số, thân xác này lại là đại tiểu thư hô phong hoán vũ, có điều kiện thì dùng, không điều kiện cần sáng tạo điều kiện cũng phải lên.
Tâm động không bằng hành động, khi người đưa cơm còn chưa lên núi, Tần Cúc Cự liền lấy từ trong bọc hành lý ra một ít bánh quy làm bữa sáng, lấp đầy bụng, rồi dùng khăn che mặt ra cửa.
Trường Lưu là nơi thiên địa linh khí dựng dục, thế núi như đao phong. Long Kiểu Nguyệt đi dọc theo con đường mòn trong rừng trúc trên núi đi tới, khi đến một chỗ trống trải, chỉ thấy một tấm bia đá rất lớn bằng bạch ngọc dựng trước một bình đài, bốn phía đại thụ xanh ngát ướt át che trời, trên mấy con đường nhỏ đi thông tới các địa phương khác có tốp năm tốp ba nữ đệ tử mặc giáo phục Trường Lưu màu lam trắng đang thong dong đi tới, thấy nữ tử thân mặc dị phục che mặt, đầu tiên ngẩn ra, sau đó thi lễ, cung kính hô: "Long thí chủ."
Trường Lưu môn quy sâm nghiêm, trừ thế tôn của tu chân huyền môn thì cũng không để ngoại nhân tới chơi. Thấy trên người nữ tử mặc sắc vàng lẫn bạc, chúng đệ tử khẳng định cũng biết nàng chính là "vị hôn thê" đại danh đỉnh đỉnh của thế tôn, đạo lữ tương lai của Tam Tư điện Hoá mục Thánh thủ.
Long Kiểu Nguyệt nhìn bộ dáng các nàng cung kính cẩn thận giống như khi đối mặt với trưởng bối, lập tức nhớ tới bộ dáng khúm núm của mình trước kia khi đối mặt với ác phụ ở trường học, chỉ cảm thấy đau đầu. Trên bình đài trống trải thật lớn có mấy thân ảnh lam trắng đang luyện đao kiếm, có lẽ buổi tập đã chấm dứt, chỉ còn vài đệ tử khắc khổ dụng công còn chăm chỉ luyện tập.
Long Kiểu Nguyệt đứng dưới tàng cây ngô đồng xanh um bên cạnh tấm bia đá bạch ngọc, ngồi trên cầu thang bằng đá, ngưng thần nhìn các đệ tử Trường Lưu đang thao luyện bên kia.
Bóng người lam trắng lần lượt thay đổi dưới đao quang kiếm ảnh, Bạch Chỉ đứng giữa một đám diễn viên quần chúng, dáng vẻ càng toát lên phong tư trác tuyệt. Hai đồng môn cầm kiếm đang triền đấu cùng nữ tử đó, trong lúc đao quang kiếm ảnh, hai thanh kiếm sắc tiền hậu giáp kích, một cây đao mang theo hàn phong loé lên trước mặt, Bạch Chỉ không chút hoang mang, vòng eo mềm mại không xương, khi hàn quang thổi quét qua mặt liền ngửa người ra sau, vững vàng né tránh một kích trí mạng kia.
Màn tỉ thí này mặc dù cực kỳ nguy hiểm, nhưng Tần Cúc Cự biết khi đồng môn luận bàn cũng chỉ điểm đến là dừng, thuật pháp của Trường Lưu, mắt xem vũ đao lộng thương đao quang kiếm ảnh, nhưng đối với một người thường như nàng thì cũng coi như không nhìn thấy gì.
Aish, Trường Lưu có bán hạt dưa không nhỉ?
Bạch Chỉ bên kia tựa hồ nhìn thấy nàng, đột nhiên ngừng lại. Nàng lau mồ hôi trên trán, thu hồi kiếm vào vỏ, sửa sang lại xiêm y hơi hỗn độn, tựa hồ có chút kinh ngạc nhưng vẫn đúng mực, không nhanh không chậm đi đến, hỏi: "Long thí chủ, sao ngươi lại đến [Luyện võ trường]?"
Long Kiểu Nguyệt nhìn mi nhãn ôn nhu như nước của nàng, chút tính toán nhỏ nhặt trong lòng không biết sao lại có điểm nói không nên lời. Thấy dáng vẻ ngập ngừng của Long Kiểu Nguyệt, Bạch Chỉ hơi bước lên một bước, trên trán có dính mồ hôi, dưới ánh mặt trời ấm áp đáy mắt phiếm dịu dàng như nước hồ, vừa không thân cận cũng không xa cách, chỉ ôn nhu nhìn Long Kiểu Nguyệt: "Cứ nói đừng ngại."
Long Kiểu Nguyệt ngoắc nàng: "Ngươi lại đây, ta sẽ nói cho ngươi."
Bạch Chỉ lại bước thêm một bước, gần đến mức Long Kiểu Nguyệt có thể ngửi được hương hoa hải đường trên xiêm y nàng, hoà cùng hương thơm xử nữ nhàn nhạt. Long Kiểu Nguyệt lén lút ghé bên tai Bạch Chỉ, nhỏ giọng nói: "Chờ mấy ngày nữa, ngươi có thể cùng ta xuống núi một chuyến không?"
Hai nữ tử tuyệt sắc, một thanh y, một bạch sam, ghé đầu sát vào nhau giống như bằng hữu thân mật khuê phòng, lời nói nhỏ nhẹ dịu dàng uyển chuyển. Theo những lời Long Kiểu Nguyệt nói, luồng hơi ấm phả bên tai và cổ làm cho thân thể Bạch Chỉ dâng lên cảm giác như bị điện giật, thậm chí kìm lòng không đậu toát lên ý niệm muốn chạy trốn trong đầu. Nhưng tuỳ tiện ngắt lời người khác nói thì thật thất lễ, Bạch Chỉ chỉ buông rũ mắt, áp chế cảm giác xa lạ trong lòng.
Nghe Long Kiểu Nguyệt lén lút thì thầm, Bạch Chỉ ngẩn ra, lại giống như cười nói: "Xuống núi không phải rất đơn giản sao? Long thí chủ chưa từng bái nhập làm môn hạ Trường Lưu, môn tộc thanh quy không có trói buộc đối với ngươi. Nếu ngươi muốn xuống núi, cứ để ta đi bẩm báo thế tôn, để cho ngài ấy phái người đi cùng ngươi......"
Long Kiểu Nguyệt vội vàng giữ chặt tay nàng, thành khẩn nói: "Không, ta muốn ngươi đi cùng ta cơ."
Trên mặt Bạch Chỉ vẫn giữ biểu tình thản nhiên, nhưng trong lòng lại chấn động. Nếu dĩ vãng ai muốn khẩn cầu nàng việc này, nàng tất nhiên sẽ ôn hòa từ chối, nhưng bàn tay đột nhiên bắt lấy tay nàng lại nhẵn nhụi ấm áp đến thế, thế nhưng làm cho nàng không có khí lực giãy dụa.
Bạch Chỉ trong lòng tâm tư ngàn hồi vạn chuyển, vì cái gì......Long thí chủ lại nhất quyết chỉ đích danh mình đi cùng nàng đây? Rõ ràng chỉ là duyên bình thuỷ tương phùng gặp mặt rồi cùng giường một đêm thôi mà, không ngờ Long thí chủ lại coi trọng mình như thế, tin cậy mình đến vậy. Có lẽ nàng muốn Bạch Chỉ cùng nàng xuống núi là vì tốt cho Bạch Chỉ, muốn mượn cơ hội này để Bạch Chỉ có thể đi trải nghiệm.
Bất quá Tần Cúc Cự lại hoàn toàn không nghĩ như vậy, nàng chỉ tính toán là Bạch Chỉ kín miệng, lại ít nói, không chừng những việc không dám để người khác biết mà mình làm khi xuống núi nàng ấy đều có thể giữ bí mật dùm.
Vành tai Bạch Chỉ dấu dưới làn tóc đen như mây vô thanh vô tức phiếm đỏ. Dù trong lòng kinh đào hải lãng cuồn cuộn không thôi, nhưng biểu tình vẫn bình tĩnh như trước, chỉ buông hàng mi cong cong như cánh bướm, như suy tư một lát, rồi mới thong thả đáp: "Nếu Long thí chủ đã mở miệng, kia chờ thêm mấy ngày nữa ta bẩm báo Thế tôn, rồi sẽ cùng ngươi xuống núi."
Hết chương 12
------------------------------------
Bách Linh: Chỉ vì 419 mà .... =))) tưởng bở là cái tội, cái đứa thả thính càng đáng đánh hơn =))