Trầm Vọng Sơn đơn giản dẫn theo Long Kiểu Nguyệt đi dạo chung quanh một chút, rồi vội vàng cáo từ đi.

Hắn tinh tế lắng nghe trong không khí một chút, lông mày khẽ nhíu, rồi quay đầu lại xin lỗi Long Kiểu Nguyệt: "Minh Uyên sư huynh triệu ta, sợ là phát sầu vì việc phân phối nhóm tân sinh đệ tử mới gia nhập Trường Lưu. Ta đi trước."
Nói xong, hắn rút từ vỏ đao màu xanh bên đai lưng ra một thanh thuỷ kiếm quang mang như nước, nhẹ nhàng ném tới trước, kiếm kia liền vững vàng đứng giữa không trung. Hắn điểm nhẹ mũi chân, nhảy lên mũi kiếm, hoá thành một đạo lưu quang thanh sắc, bay đi.
"Long tỷ tỷ, ngươi không biết đâu, Minh Uyên ca ca và chủ nhân rất thân thiết."
Long Kiểu Nguyệt cúi đầu nhìn, nhất thời đầu to như cái đấu. Hai cục tròn tròn màu trắng không biết lăn lại đây từ bao giờ, đã gắt gao ôm chặt hai đùi của nàng. Một trái một phải, đều nâng cái mặt nhỏ nhắn phấn hồng tròn trịa, nốt chu sa tiên diễm ướt át trên mi tâm, cực khả ái.
Các ngươi là do bạch tuộc biến thành hả? Có thể đứng thẳng nói chuyện tử tế được không, làm gì mà thế nào cũng cứ phải bám lấy đùi người ta thế. Ta không thiếu trang sức đùi, cảm ơn!
Hai tiểu đồng tử kia đều ngửa mặt, mi mục khả ái, lại ngọng nghịu non nớt nói: "Vừa rồi khi thế tôn đi, đã hạ lệnh cho Như Như và Ý Ý, muốn Như Như cùng Ý Ý đưa Long tỷ tỷ đi chơi xung quanh Trường Lưu."
Long Kiểu Nguyệt "ờhm" một tiếng, nữ đồng tên Như Như buông chân nàng ra, đột nhiên lắc la lắc lư đi đến phía trước tấm bia đá bằng bạch ngọc, chỉ vào khối ngọc thạch bi nói:" Đây là bạch ngọc thạch bi do sư tổ đời thứ nhất của Trường Lưu lập nên. Nghe đồn đệ nhất đại sư tổ khai sáng Trường Lưu vốn là bán tiên, đạo hạnh ngàn năm đã độ lôi kiếp, đúng thế sẽ phi thăng. Nhưng sư tổ quay đầu nhìn nhân gian, yêu ma tàn sát bừa bãi, quỷ mị hoành hành, phàm nhân thân ở trong nước sôi lửa bỏng. Sư tổ không đành lòng bỏ lại thương sinh thiên hạ mà đi, cho nên tước bỏ nhục thai của người phàm, tập hợp hết máu huyết và cửu phách của mình hoá thành Phong Thiên Ấn, phong ấn khe hở giữa Ma giới và nhân gian lúc bấy giờ. Sau đó ngàn năm, nhân gian ma hai giới được củng cố hài hoà, ít có chuyện yêu ma tàn sát bừa bãi nhân gian."
Long Kiểu Nguyệt thầm nghĩ bối cảnh cố sự của sư tổ Trường Lưu này thật ra nàng không hề viết trong tiểu thuyết. Bất quá có người xung phong làm hướng dẫn viên du lịch cho nàng? Tốt lắm, rất nhập vai diễn.
Nửa ngày sau đó, Long Kiểu Nguyệt tổng cộng đi thăm chín phong cảnh tuyệt thế của Trường Lưu. Nghe giọng non nớt trẻ con của Như Như và Ý Ý giới thiệu, Long Kiểu Nguyệt trong lòng yên lặng nhớ lại, trong [Tiên hiệp Hạ Nhược Hoa] mình đã tra tấn đôi tiểu uyên ương kia ở những địa phương này thế nào.
Không, chính xác mà nói, tra tấn nam chủ Bắc Lăng Thành soái khí kia thế nào.
Linh Thú Phong -- Nàng lấy lý do tiểu hồ tinh mà nam chủ nhận lãnh trông nom kêu gào quá lớn, làm nhiễu loạn thanh tịnh ở Linh Thú Phong, đánh tiểu hồ tinh kia không chết cũng tàn, tiện thể cũng phạt nam chủ quỳ hai ba canh giờ.
Muốn chết mà! Linh Thú Phong này có một đống chim bay cá nhảy, bạch hạc bay múa tiếng hót thanh thuý, chim đỗ quyên uyển chuyển hàm xúc yêu kiều như khóc, mấy con kim khuyển cũng vẫy đuôi mừng chủ, thỉnh thoảng còn sủa hai tiếng. Thế này mà được coi là thanh tịnh? Lý do kiểu này mẹ nó thật đúng là bịa đặt, đúng là một tội danh quá có lý mà.......
Thật không biết Long Kiểu Nguyệt trong nguyên tác luôn hành sự dửng dưng lạnh nhạt, lại vì sao nhất quyết không buông tha cho nam chủ như thế. Cho dù có thích thì cũng không cần thiết phải giẫm đạp người ta đến mức đó chứ?
Hoa Thanh Trì -- nam chủ sau khi luyện kiếm liền đi ra con suối gần đó lấy tay vốc nước rửa mặt. Trùng hợp là lúc đó Long Kiểu Nguyệt ở thượng lưu Hoa Thanh Trì tắm rửa. Nàng nghe đám ngư linh trong nước nói ở hạ lưu có người đang uống nước [dù sao ngư linh không phân biệt được sự khác nhau giữa vốc nước rửa mặt và vốc nước lên uống]. Nữ nhị không quá nguyện ý, lập tức phủ lên y phục, cầm theo kiếm ra khỏi cung Hoa Thanh Trì, khí thế hừng hực chạy tới tìm nam chủ gây phiền phức.
Những việc như thế nhiều đếm không xuể. Dựa vào bản sự bịa đặt, Long Kiểu Nguyệt thật sự từ nhỏ đã dành giải tiểu quán quân...
Chờ đến khi đứng trên Thiên Nhận Phong, Long Kiểu Nguyệt nhìn một mảnh sương trắng mờ mịt bên dưới, thế này mới cảm thấy một trận sợ hãi phát ra từ nội tâm.
Thiên Nhận Phong, ngàn lưỡi dao ở trên cao, vách núi trăm trượng. Nơi này là hình thai để xử quyết những kẻ phạm vào trọng đại môn quy, hoặc là ma giáo yêu nghiệt. Một khi bị ném xuống, độc vụ bên dưới vách núi trăm trượng sẽ cắn nuốt tinh hồn của người đó, trừ nam chủ nữ chủ trên đỉnh đầu có trư cước quang hoàn ra, những người khác cho dù có thần thông ba đầu sáu tay đi nữa thì tinh huyết toàn thân cũng đều sẽ bị thôn phệ hầu như không còn, chỉ đành trơ mắt nhìn mình rơi xuống huyền nhai, tan xương nát thịt.
Nghìn năm qua, Trường Lưu chỉ có ba nhân vật đại biểu bị ném xuống Thiên Nhận Phong. Một là yêu nữ ma giáo lẻn vào Trường Lưu giết hại hơn mười đệ tử, sau đó bị bắt. Còn lại hai vị, một là một vị Trường Tôn cùng một ma nữ, hai người đó phát sinh tình cảm không thể miêu tả, Trường Tôn kia tự nguyện nhảy xuống Thiên Nhận Phong. Ma nữ kia cũng kiên cường, trực tiếp nhảy xuống theo vị Trường Tôn kia. Đạt được kết cục bán tàn sinh không thể đồng huyệt, tử cũng có thể đồng miên.
Long Kiểu Nguyệt đứng trên Thiên Nhận Phong, cúi đầu liếc vực sâu một cái, liền cảm thấy mỗi tấc thân thể từ trong ra ngoài đều lạnh lẽo. Vực sâu vô tận kia giống như miệng của một con cự thú khổng lồ, ẩn giấu nét dữ tợn muốn cắn xé lòng người sau màn sương trắng. Nàng nhìn mà đầu váng mắt hoa, chỉ đành run sợ lùi lại một bước.
Thiên Nhận Phong thật đáng sợ...Khó trách nam chủ hận nàng như vậy, bởi vì chính nàng tự tay bức nam chủ nhảy xuống huyền nhai! Nếu ai mà bắt nàng phải nhảy xuống vách núi, lại còn là loại huyền nhai thế này, Tần Cúc Cự cảm thấy nếu mình có thể nhờ trư cước quang hoàn giúp đỡ còn sót lại một hơi, thì cũng sẽ trở về tự tay xé nát kẻ đó!
Tần Cúc Cự sầu mi khổ kiếm nhìn huyền nhai, nghĩ tới nghĩ lui, nếu kế hoạch của mình thành công, nam chủ phỏng chừng đến chuyện lên Trường Lưu còn không được, còn cần dùng vở diễn ép hắn nhảy xuống vách núi sao? Pass, quyết đoán pass!
Hai vị đồng tử vẫn vui vẻ đi phía trước dẫn đường, rất mau đến buổi trưa lại còn chu đáo dẫn nàng đến căn tin ở Trường Lưu. Ngồi trên bàn gỗ hồng mộc trong kim điện tráng lệ, ăn một chút cháo rau dưa cải trắng đã lâu không thấy.
Trường Lưu có tiền để nạm vàng dát bạc khắp nơi, lại không có tiền cải thiện thức ăn cho đệ tử, chênh lệch quá!
Sau đó nghe Như Như cùng Ý Ý nói, tam tôn đã qua kim đan hậu quỳ, đã sớm tích cốc, không cần ăn uống, Tần Cúc Cự nhai hai ngụm cháo trắng rau cải đạm bạc, trong lòng thầm bỏ thêm một câu, bà nó, thì ra tam tôn đều đã tiết kiệm đến tận kẽ răng, lấy tiền ra tu bổ kim điện, cho nên đều uống gió ăn sương. Kim điện quan trọng đến thế cơ à?
Đi lòng vòng một ngày, sắp đến chạng vạng, hai tiểu đồng tử vẫn không có ý trở về. Hai người bọn họ một trái một phải nắm tay áo Long Kiểu Nguyệt. Long Kiểu Nguyệt nhìn trái nhìn phải xem hai tiểu đồng tử thân mình tròn tròn lăn lăn, lại mặc bạch y giống nhau như đúc, rất có cảm giác mình giống mấy bà bán bánh dạo, xách hai đòn bánh lớn đi chung quanh rao hàng.
Lúc trở lại phụ cận tấm bạch ngọc thạch bi, sắc trời đã gần tối. Một dải trời chiều hồng nhạt ánh tím thiêu đốt phía chân trời, trong rừng trúc tầng tầng lớp lớp bóng cây, có một bạch y nữ tử đang lẳng lặng cười, đứng trên con đường nhỏ.
Long Kiểu Nguyệt mỗi tay xách một cục tròn tròn trắng trắng, bạch y nữ tử an an tĩnh tĩnh đứng trên đường, mặt mày ôn nhu như nước, nhìn thấy hai vật trang sức bám trên người Long Kiểu Nguyệt kia, liền khom người hành lễ: "Như sư tỷ, Ý sư huynh."
A ha, hai tiểu thí hài này lại còn được thủ tịch đại đệ tử gọi là sư huynh sư tỷ cơ à? Quả nhiên ôm đùi quá tốt mà, chỉ là khôi lỗi do Thế Tôn tỉ mỉ làm ra, không nghĩ tới ở Trường Lưu cũng được coi như nhân vật xếp phía trên.
Hai cục tròn kia cũng leo từ trên tay áo của nàng xuống, đứng thẳng người, cung kính mà còn nghiêm túc đáp lễ: "Sư muội hảo."
Bộ dáng cũng ra hình ra vẻ, Long Kiểu Nguyệt thậm chí cảm thấy, trong thân thể hai khôi lỗi này sợ là đã sinh ra linh hồn. Nhưng "Hóa mục khôi lỗi thuật" cũng không sinh ra linh hồn chân chính, nhiều nhất chẳng qua là một hai phần linh tính. Một khi thật sự có linh hồn của chính mình, vậy thì cách thời điểm bị huỷ diệt cũng không xa.
Khôi lỗi có linh, nhưng không có hồn. Một khi khôi lỗi có linh hồn của mình, nó sao có thể cam nguyện bị Hoá Mục Sư trói buộc? Bất quá cho đến giờ, trừ việc Hoá Mục Sư thân thể sẽ suy yếu, linh lực tán loạn khi bị khôi lỗi phản phệ, nhưng thật ra còn chưa nghe chuyện khôi lỗi của ai có thể sinh ra hồn phách giết chết được Hoá Mục Sư.
Bạch Chỉ cung kính nói: "Thỉnh hai vị sư huynh sư tỷ trở về nghỉ. Bạch chỉ đưa Long thí chủ trở về."
Hai cục trắng trắng tròn tròn kia gật gật đầu, ôm lấy nhau, trong nháy mắt liền hoá thành một đầu bạch sắc Bỉ Dực Điểu thật lớn.
Bạch Chỉ nhìn theo hai người giương cánh bay xa, trong màn đêm hoá thành một điểm trắng, đến tận lúc không nhìn thấy mới nói với Long Kiểu Nguyệt: "Long thí chủ, cùng ta về Thanh Nhã Hiên thôi."
Long Kiểu Nguyệt vừa gật gật đầu, lại ngạc nhiên: "Hả?"
Ôi chao ôi chao ôi chao, không đúng, không phải đêm nay ta nên có chỗ ở mới của mình sao? Đêm nay ta phải gặp Ma tôn đó! Ngươi để ta và ngươi cùng ngủ chung giường như thế, ngươi bảo gian tế ma giáo như ta này làm thế nào nửa đêm lén đi gặp giáo đầu ma giáo đây?
Bạch Chỉ nhìn nàng. Trăng sáng trên đầu, không biết từ khi nào trên mặt của nàng đã phủ một tầng ánh trăng, da thịt trong suốt sáng lên, điểm thêm một tia phấn hồng kiều diễm ướt át. Nàng cúi đầu, thật lâu sau mới mở miệng hỏi: "Long thí chủ, không muốn cùng Bạch Chỉ ngủ chung một gian sao?"
Câu hỏi vốn thản nhiên bình tĩnh, nhưng thanh âm Bạch Chỉ lại thanh lãnh như băng, thậm chí hàm chứa một cỗ bi thương. Nhưng [Phệ tâm ma cổ] đang rục rịch trong bụng, Long Kiểu Nguyệt đã không thể rảnh bận tâm đến thanh âm của Bạch Chỉ, gật đầu kiên định nói: "Ta không muốn. Ta nghĩ ta nên có phòng mới rồi, ngươi dẫn ta đi nhận đi."
Minh Nguyệt vẹn tròn trên bầu trời, ánh trăng bàng bạc. Bạch Chỉ vẫn cúi thấp đầu, nửa ngày sau mới không dấu vết gật gật đầu, đáp: "Được."
Hết chương 14
-----------------------------------
Bạch Chỉ: "Ngươi tàn nhẫn, ngươi vô tình, ngươi cố tình gây sự!"  (nghĩ thầm, còn không mau dỗ ta) 
Long Kiểu Nguyệt *mặt ngầu": "Hừ, bổn Cúc Cự thích vậy đó, nàng làm gì được ta? Moah ha ha ha"
......
*chíu chíu* 
"Hự..." Ai đó bị vạn tiễn ghim lên tường
Long Kiểu Nguyệt: "Chỉ nhi, cho ta lên giường đi mà, ta biết lỗi rồi!!!"
---------------------------
Bách Linh: Cúc Cự tỷ vô tâm quá thể :)))))