*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Trường Lưu tam phong, bao gồm Phù Vân các, Mẫn Sinh cung, Tam Tư điện, lên trời xuống nước, xa xa mà đứng.

Hồng Kiều kia nối tiếp với Tam Tư điện cách vạn trượng thâm uyên, Tần Cúc Cự nhìn trái nhìn phải, đứng trước Hồng Kiều bên huyền nhai, trừ một vị hắc y nam tử đứng phía sau mình cùng mình lặng im đứng, nhiều nhất cũng chỉ có một hai mươi người khác. Xem ra khảo hạch thu đồ đệ của Trường Lưu nghiêm khắc cũng không phải nói quá, người có thể vượt qua hai tràng khảo hạch trước đó cũng ít ỏi không có mấy.
Hắc y nam tử kia mặc xiêm y tú hoa văn chìm tối màu, bộ dạng khoảng hai mươi tuổi, cực kỳ tuấn tú. Gia phó đưa Long Kiểu Nguyệt lên núi đến từ hai tràng khảo hạch trước dĩ nhiên lui lại, nam nhân này không biết từ lúc nào đột nhiên gắt gao đi theo sau Long Kiểu Nguyệt, dọc đường đi không nói một câu, nhưng thân ảnh như con giòi bám trong xương, cách nàng nửa thước, vừa không quá gần cũng không quá xa.
Nay mắt thấy đã đến cửa cuối cùng, thần kinh Tần Cúc Cự dù có thô đến đâu cũng đã nhận ra nam tử này dọc đường đi theo mình. Nàng ngoái đầu xem xét nam tử dung sắc thanh đạm kia, lại nhìn xem bọc hành lý nho nhỏ trên lưng mình.
Trường Lưu không cho phép nhập môn đệ tử mang theo gia phó đến trường học, cho nên Lam phu nhân chỉ đành tinh giản bọc hành lý, trong hành lý trừ Khuynh Thế Kính cùng cây hàn thiết tiên nàng mang theo lên núi ra, cũng chỉ còn vài món ăn vặt nhẹ.
Ôi chao nha, vị đại thúc này bộ dạng soái như vậy, sẽ không phải đạo chích chứ?
Tần Cúc Cự đi một bước tới trước, nam tử kia cũng đuổi theo một bước. Nàng đi qua trái một bước, nam tử kia khoé môi khẽ nhếch, khi Long Kiểu Nguyệt ngoái đầu nhìn lại đột nhiên không thấy.
Mẹ nó! Quỷ giữa ban ngày?!
Long Kiểu Nguyệt kinh hồn chưa định nhìn trái phải, lại phát hiện đệ tử trong chu vi chung quanh thần sắc không chút khác thường, không hề có bộ dáng kinh hãi khi một người sống sờ sờ biến mất trước mắt hẳn nên có như "Ai nha đây là tình huống gì", "Người kia đi đâu rồi", hay "Chẳng lẽ là quỷ giữa ban ngày sao".
Chẳng lẽ là ảo giác? Tần Cúc Cự khẽ cắn môi, mặc kệ.
Hai thức thần đồng tử mi nhãn cong cong dùng giấy mỏng quán chú linh lực biến thành đứng trước mặt, một nam một nữ, mi tâm điểm một nốt chu sa tiên diễm ướt át, dáng điệu ngây thơ khả ái. Bọn họ như con diều nhẹ nhàng bay bay, theo đoạn Hồng Kiều mây mù lượn lờ qua đó, chậm rãi đứng lại, thanh âm ôn nhu mềm mại nói: "Chúc mừng chư vị thông qua hai tràng khảo hạch trước đó, thỉnh nhập môn đệ tử dự thi Long Kiểu Nguyệt đi ra."
Long Kiểu Nguyệt "a" một tiếng, đứng dậy. Mọi người thấy nàng đứng ra khỏi đám đông [kỳ thật chỉ có một nhóm hai mươi người], tựa hồ bị danh khí của nàng chấn động, nhỏ giọng thì thầm: "Tiểu thư dòng chính của Giang Nam Long Đình thế gia?"
"Nghe nói là một kẻ hoàn khố!"
"Mới thời gian trước rời nhà trốn đi, Long Đình thế gia kia phái người tới tìm người, ngay cả phủ Tư Mã chúng ta cũng bị lật tung lên trời."
"Không thể trêu vào a, đại tiểu thư bực này!"
Nghe những người thì thầm nhỏ giọng xì xào bàn tán, Tần Cúc Cự rốt cục biết vì cái gì một tên ở nhà là hỗn thế tiểu ma vương, xuất môn là đại tỷ như Long Kiểu Nguyệt sau khi lên Trường Lưu sơn rồi sẽ lãnh nhược băng sương với tất cả mọi người, lạnh nhạt cười, hờ hững nói, thờ ơ nhìn, nhàn nhạt nổi giận.
Bởi vì khinh thường! Bởi vì khinh bỉ! Long tiểu thư của Long Đình thế gia, xuất thân cao quý, tuỳ hứng kiêu ngạo từ trong xương cốt, quả thực chính là bay lên tận trời, căn bản sẽ không để bất luận kẻ nào vào mắt! Nàng sở dĩ hờ hững, chính là bởi vì nàng căn bản không có hứng thú gì với các ngươi, khi nàng nghe được bất luận kẻ nào nói chuyện với mình, trong nội tâm đều mở ra hình thức os*, các ngươi một đám ngu ngốc này, tỷ tỷ không hề hứng thú với bất kỳ câu nào các ngươi nói, mau mau cút ngay đi cho ta!
(*hình thức os chắc là kiểu tự kỷ, tự khinh bỉ hay sao đó :SS)
Nghĩ thế, Long Kiểu Nguyệt ở giữa tiếng xì xào bàn tán hoặc kinh hoặc sợ của đám đông, mang theo "nụ cười của đại tiểu thư" đặc trưng của Long Kiểu Nguyệt chậm rãi đi đến trước mặt thức thần đồng tử dẫn đường.
Hai vị dẫn đường đồng tử hướng nàng làm động tác vái chào mang tính hài tử, Long Kiểu Nguyệt nhìn thấy hai tiểu thức thần khả ái kia, đột nhiên không biết sao lại nhớ tới "tiểu công chúa" Hạ Nhược Hoa, tử địch cuối cùng ngày sau của mình mấy ngày trước.
Cũng phấn điêu ngọc trác, cũng linh động hoạt bát, cũng...........Đáng giận! Ta sao có thể bị quang hoàn cứng rắn của nữ chủ mê hoặc chứ!
Hai tiểu thức thần kia mềm mại hô: "Long tỷ tỷ, mời theo ta đến."
Long Kiểu Nguyệt đi tới trước, hai tiểu thức thần kia đột nhiên ôm nhau, hai người đều tự ôm eo đối phương, lại đem tay hai bên sườn duỗi ra ngoài, cao thấp vũ động. Giữa một phiến khí lưu bắt đồng chuyển động, hai thân mình nho nhỏ đột nhiên hoá thành một đầu Bỉ Dực điểu* trắng noãn, con chim thật lớn như giấy trắng còn điểm hai mắt đỏ tươi ướt át như hai khoả chu sa.
(*chim liền cánh)


Hoá Mục khôi lỗi thuật!
Đây là nhất đại tiên thuật của Trường Lưu mà Tần Cúc Cự có viết trong tiểu thuyết, chỉ cần người sử dụng có công lực thâm hậu, chẳng sợ chỉ có một trương giấy trắng, chỉ cần điểm lên chu sa, quán chú linh lực liền có thể tuỳ tâm sở dục hoá thành một ít phi cầm tẩu thú. Hoá Mục thuật này nghe vào tai tuy rằng phong cách, nhưng người tu luyện đạo pháp này cũng có khuyết điểm trí mạng. Khôi lỗi có linh, nếu ngày nào đó chủ nhân linh lực tán loạn hoặc thân thể suy nhược, không thể áp chế khôi lỗi, khôi lỗi thành tinh này sẽ thoát ly khống chế, thậm chí phản phệ hồn phách chủ nhân.
Hai tiểu thức thần này, nay ở trước mặt là một đầu Bỉ Dực điểu đang vỗ cánh, ở trong [Tiên hiệp Hạ Nhược Hoa] đó chính là khôi lỗi tâm đắc nhất của Tam Tư điện - Trầm Vọng Sơn làm ra. Trong tiểu thuyết, Trầm Vọng Sơn là một tay hảo thủ thao túng khôi lỗi, từng ở thời điểm khi ma tộc xâm nhập Mộng Hoa Kính, một tay triệu hồi vạn khôi lỗi tướng sĩ, chống đỡ thế tiến công của ma tộc.
Thiên quân vạn mã, sát lục chiến trường, Trầm Vọng Sơn chỉ dựa vào một môn [Hoá Mục khôi lỗi thuật] liền độc lãm một trong ba người đứng đầu của Trường Lưu, năng lực kia cũng không phải thổi phồng.
Bất quá, hiện tại hai tiểu thức thần này có ý gì? Nàng không phải đi qua Hồng Kiều để khảo hạch thực lực sao? Nay hoá thành đầu Bỉ Dực điểu trôi nổi trước mặt nàng là có ý gì?
Bỉ Dực điểu khẽ kêu một tiếng, tiếng hót thanh thuý như ngọc thạch va chạm. Thấy Long Kiểu Nguyệt mặt không hiểu gì đứng đó, đầu Bỉ Dực điểu kia liền đậu xuống đất, lăn một vòng, khi đứng lên lại giữa đám bụi hoá thành một cỗ xe ngựa thật lớn.
Đây là làm gì? Ở trước mặt ta làm trò biến ma thuật?
Trên xe ngựa, thức thần bộ dáng nữ đồng nắm chặt cương ngựa, ôn nhu hô với nàng: "Long tỷ tỷ, lên xe đi."
Trời ạ! Thì ra đây là mở mắt dang rộng cho ta cửa sau VIP xa hoa thoải mái hả? Không cần đâu, chẳng lẽ các ngươi biết ta là Tần Cúc Cự đã xây dựng nên thế giới này, cố ý tới cho ta tiện lợi, cầu ta lần sau khi viết văn nhớ rõ an bài cái D cho các ngươi?
[editor: tui ko biết cái D là cái khỉ gì nha]
Long Kiểu Nguyệt mang theo "nụ cười thản nhiên của đại tiểu thư", dưới vô số ánh mắt hâm mộ kinh ngạc sắp rớt cả tròng mắt của chúng nhân, nàng vén rèm lên, hưởng thụ ngồi trên xe ngựa VIP xa hoa chuyên dụng để đưa đón qua Hồng Kiều.
Trong xe ngựa còn đốt lư hương, thức thần nữ đồng quay đầu lại mỉm cười với nàng, nói: "Sư tôn biết Long tỷ tỷ sợ độ cao, cố ý phái Như Như cùng Ý Ý tới đón Long tỷ tỷ."
Long Kiểu Nguyệt trong lòng cả kinh, nhưng da mặt vẫn bảo trì nụ cười mỉm thần bí, "ừ" một tiếng.
Sợ độ cao? Sợ độ cao cái rắm! Tiểu thuyết [rác rưởi] nàng viết để lấy nước mắt người đọc, nàng chẳng lẽ còn không biết? Ngày ấy sau khi Long Kiểu Nguyệt tu được phương pháp ngự kiếm, cả ngày đạp trên thanh Bích Thuỷ Kiếm bay loạn đầy trời đi chung quanh gây chuyện, nàng còn có thể sợ độ cao?
Trong lòng nàng ẩn ẩn cảm giác, khi nàng lên núi, Long tông chủ tuy ngoài miệng cứng rắn, nhưng khẳng định lén tìm người đến chiếu cố cuộc sống của nữ nhi bảo bối. Có lẽ Long tông chủ thay nàng tìm một ngọn núi để dựa vào ở Trường Lưu, chính là sư tôn Tam Tư điện, Trầm Vọng Sơn.
Cũng thậm chí có khi là, làm một Tần Cúc Cự xem hết ngàn vạn bộ Mary Sue xuyên việt lẫn cung đấu, hiểu được vô số lộ số, Long Kiểu Nguyệt trong lòng máy động, rốt cục xác định, thanh niên nam tử vừa đi theo phía sau nàng, có mười phần chính là đại đại sư phó ngày sau của nàng, Tam Tư điện Hoá Mục thánh thủ Trầm Vọng Sơn.
Hết chương 8
----------------------------------
Bách Linh: mình lại rất thích xem mấy bộ xuyên thư Mary Sue nha =)))) Bạn Cúc Cự rất giỏi giả vờ giả vịt :))