Mạch Tiểu Miên cảm động nhận khăn giấy, vươn tay xoa đầu cô bé.

“Không có gì ạ.”
Cô bé vui vẻ vẫy tay tạm biệt cô.

Thấy bóng lưng cô bé nhảy chân sáo đi xa, nước mắt Mạch Tiểu Miên cũng không chảy nữa.

Kỷ niệm đau thương, cũng chỉ là ký ức, cô vẫn phải tiếp tục tiến lên.

Một lần nữa lên xe buýt, trở về nhà.


Mở cửa ra, mẹ Mạch túm lấy cô hỏi: "Tiểu Miên, con có phải cãi nhau với con rể Kiều rồi không? Thời khắc quan trọng đừng có gây chuyện đấy, để người ta lại huỷ hôn.”
“Không có gì ạ.

Mẹ, mẹ đừng đa nghi suốt cả ngày như thế được không? Con mệt lắm.”
Mạch Tiểu Miên thật sự không có tâm trạng nói nhiều với bà.

“Chắc chắn là có chuyện.

Ban nãy con rể Kiều gọi điện cho mẹ, hỏi con đã về nhà chưa.

Mà khi nãy lúc con về, trông cứ như chỗ nào có người chết ấy.”
Mẹ Mạch không buông tha vặn hỏi.

“Không có chuyện gì đâu, anh ấy vì có việc nên đi trước, không đưa con về được, cũng chỉ quan tâm xem con đã về chưa thôi mà, mẹ nghĩ nhiều rồi.”
“Thật sự không sao chứ? Hai đứa thật sự có thể tiếp tục tiến hành hôn lễ đúng không? Thiệp mời đã gửi đi cả rồi, mẹ không muốn cuối cùng lại thành một trò cười đâu.”
“Chắc chắn không phải chuyện cười đâu.”
Mạch Tiểu Miên kệ bà, đi thẳng lên phòng.

Một lúc sau, cha gõ cửa.


Tiểu Miên mở cửa ra, cha Mạch đi vào phòng, ngồi lên ghế trong phòng cô, nhìn cô hiền từ.

“Cha, có chuyện gì ạ?”
Thấy ánh mắt của cha, Tiểu Miên hơi chột dạ hỏi.

“Tiểu Miên, nếu như con thật sự không muốn lấy chồng, cảm thấy Minh Húc không phù hợp với con, thì không cần phải miễn cưỡng, chúng ta huỷ hôn, chờ sau này con chọn được một chàng trai tốt thì hẵng lấy, có được không?”
Cha Mạch vươn đôi tay dày ấm áp, đặt lên vai Tiểu Miên, nói với giọng thương lượng.

“Cha, con với Minh Húc thật sự không có chuyện gì, anh ấy hợp với con, cha không cần phải lo.”
Cha càng như thế này, áp lực của cô lại càng lớn.

Cô tuyệt đối không thể để ông ấy thất vọng được.

“Hầy...”
Cha Mạch thở dài một hơi, đáy mắt ướt nước nhìn cô: “Cứ nghĩ tới phải gả con gái rượu của cha cho thằng nhóc ấy, cha lại như bị cướp mắt báu vật quý giá nhất, buồn lắm, không cam lòng.”
“Cha..."
Mạch Tiểu Miên mắt đẫm lệ gọi cho một tiếng, rất muốn giống như hồi nhỏ, nằm trong lòng cha mà nũng nịu.

Nhưng, giờ cô đã lớn thế này rồi, cũng ngại làm vậy.

“Tiểu Miên, cho dù xảy ra chuyện gì, cha vẫn thương con nhất, vẫn sẽ ủng hộ vô điều kiện bất kỳ lựa chọn nào của con.


Cho dù con ở ngoài kia gặp phải chuyện gì, cha sẽ luôn đón nhận con, che chắn hết thảy cho con.”
“Dạ, con biết rồi.”
Mạch Tiểu Miên nén nước mắt gật đầu: “Con cũng yêu cha nhất.”
“Cha biết mà.”
Cha Mạch lại vỗ vai cô, sau đó đứng dậy: “Cha không có việc gì, con nghỉ ngơi đi, có gì cũng đừng nghĩ nhiều.”
“Da."
Mạch Tiểu Miên gật đầu, nhìn cha ra khỏi phòng, lại lặng lẽ đóng cửa lại.

Nước mắt khó mà đè nén mà chạy xuống.

Lúc này, tin nhắn điện thoại bỗng vang lên.

Cô tưởng là của Phùng Quang Hiển, nên không mở lên xem, mà ngồi ngây người tiếp.

Kiều Minh Húc ngồi trên ghế da xoay trong phòng làm việc, đưa lưng về phía bàn giấy, mặt hướng ra ngoài cửa sổ, nhìn từng chấm đèn trên nhà cao tầng bên ngoài, trong đầu lại không ngừng nhớ tới hình ảnh Mạch Tiểu Miên ngửa đầu nhìn mặt trời mà rơi nước mắt..