Người phụ nữ kia đã chìm cả đầu vào trong nước, chỉ còn lại mái tóc dài đen giống như rong biển trôi dạt theo sóng biển.

Tròng mắt đen của Kiều Minh Húc trầm xuống, nhanh chóng cởi áo vest ra, lấy tốc độ nhanh nhất chạy đến gần người phụ nữ kia, sau đó nhảy vào trong mặt nước biển.

Nhanh chóng kéo người phụ nữ đang hấp hối kia lên bờ, thực hiện sơ cứu.

Mạch Tiểu Miên vì vết thương ở chân nên chạy sau tới, cùng nhau hỗ trợ cấp cứu.

Cô biết bấm ***** **, hơn nữa cô gái này cũng vừa mới chìm xuống không lâu, rất nhanh đã ọc nước ra, tỉnh lại.


Cô ấy mở mắt, thấy một người đàn ông đang đè lên ngực mình, lập tức vung tay ra tát một cái vào mặt Kiều Minh Húc.

Bóp!
m thanh bạt tai nóng hừng hực vang lên, Mạch Tiểu Miên sợ ngây người.

Cô cảm giác tim minh hung hăng bị đánh một cái thật đau.

Toàn bộ máu nóng dâng lên, cô vốn đang bấm huyệt ngón tay cho cô gái kia cũng dừng lại.

Trở tay tát người phụ nữ kia một cái.

Động tác này là cô theo phản xạ có điều kiện mà đánh.

Kiều Minh Húc khó hiểu sau khi bị tát một cái, đang tức giận thì đột nhiên nhìn thấy Mạch Tiểu Miên vung tay tát người phụ nữ chết chìm kia, lập tức lại ngẩn ra.

"Sao cô lại đánh tôi?"
Người phụ nữ chết chìm kia bị cái tát này làm cho tỉnh người, tóc tai bù xù ngồi dậy, đưa tay níu lấy Mạch Tiểu Miên khóc nháo lên.

Mạch Tiểu Miên dùng sức đẩy một cái làm cô gái kia té xuống đất.

Cô nói: "Cứu cô rồi cô còn đánh người, không đánh cô thì đánh ai?"

"Ai muốn cô cứu? Ai muốn cô cứu chứ?"
Người phụ nữ kia nói xong, lại lảo đảo đứng lên, muốn xông ra ngoài biển.

Mạch Tiểu Miên đưa chân ra làm cô gái kia vấp một cái, té trên bờ cát.

"Cô để cho tôi chết, để tôi chết đi mà..."
Người phụ nữ kia lại kêu khóc bò dậy.

Mạch Tiểu Miên quả thực không chịu nổi nữa, cầm lấy tay cô gái kia, ấn vào động cảnh.

Người phụ nữ kia mềm nhũn té xuống đất, không náo loạn nữa.

Động tác này của cô cực kỳ sạch sẽ tiêu sái, giống như các nữ hiệp trong tivi vậy.

Ánh mắt đang choáng váng của Kiều Minh Húc lộ ra vẻ tán thưởng.

"Người phụ nữ này, quả thực quá phiền phức."
Mạch Tiểu Miên nhìn cô gái bị mình đánh xỉu trên bãi cát, nhận ra dáng dấp của cô ấy vẫn còn đang trẻ tuổi xinh đẹp, nhưng không biết vì sao mà lại muốn tự sát.

Kiều Minh Húc thấy cách đó không xa có một cái túi xách, đoán chừng là túi của người phụ nữ này để lại, bèn đi qua nhặt lên.


Tìm thấy điện thoại di động, ví tiền cùng một ít giấy tờ tùy thân.

Từ giấy tờ tùy thân mới biết được người phụ nữ này tên là Đường Đình Đình, mới 23 tuổi.

Kiều Minh Húc lấy điện thoại di động từ trong túi xách cô ấy ra, gọi vào số điện thoại của một người đàn ông được đặt tên là "chồng".

Liên tục gọi hai lần, bên kia vẫn không có người bắt máy.

Anh gọi lần thứ ba, điện thoại mới kết nối, một giọng nam không kiên nhẫn truyền đến: "Chuyện gì?"
Nghe thấy giọng điệu này, Kiều Minh Húc hơi nhíu mày, hỏi: "Anh là chồng của Đường Đình Đình sao?"
Đối phương nghe thấy bên kia là một giọng nam, lập tức thần kinh nhạy cảm, gầm to lên: "Anh là tên khốn nào? Đường Đình Đình ở đâu?"
Kiều Minh Húc bị chửi là tên khốn, trong lòng cực kỳ khó chịu, nhưng anh cố nhẫn nhịn nói: "Cô ấy vừa định nhảy xuống biển tự tử, anh là chồng của cô ấy thì nhanh chóng tới bãi biển Đài Loan đưa cô ấy về đi, hoặc thông báo cho người nhà của cô ấy."
"Tự tử sao? Con đàn bà khốn kiếp này, đúng là nhiều chuyện mà, cô ta muốn chết thì chết, không liên quan tới tôi.

Tôi không kết hôn với cô ta đâu."
Đầu dây bên kia nói xong, lập tức cúp máy.