"Trước mắt, tôi chỉ là chồng của em."
Kiều Minh Húc nhìn cô nói.

Nghe thấy anh nói như vậy, chạm vào ánh mắt của anh, trái tim Mạch Tiểu
Miên như bị người ta dùng lực bắn nhẹ vào, đập thình thịch nhanh mãnh liệt.

Tuy nhiên, rất nhanh cô đã nghĩ đến mình cùng anh chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa mà thôi.


Cái gọi là chồng, cũng là chồng giả.

Suy nghĩ này làm cho trái tim vốn dĩ đang đập nhanh của cô nhanh chóng bình thường trở lại, khóe môi lộ ra nụ cười giễu cợt.

"Tôi tắm."
Cô cầm bộ đồ ngủ giá rẻ của mình lên, nói.

"Em chờ chút đã, để tôi giúp em bật nước tắm."
Anh tiến vào phòng tắm, Mạch Tiểu Miên cũng đẩy xe lăn đi vào.

Nhìn thấy anh nghiêm túc rửa sạch bồn tắm, sau đó điều chỉnh nước ấm, hơn nữa còn rất tri kỷ đặt khăn tắm ở nơi cô có thể lấy được.

"Được rồi!"

Khi nước đã đầy bồn tắm, Kiều Minh Húc đưa tay thử nhiệt độ, sau đó đứng lên nói với cô.

"Cảm ơn."
Kiều Minh Húc nhìn chân cô một cái, sau đó đi ra ngoài.

Mạch Tiểu Miên thấy anh vẫn không thuận tay đóng cửa lại, bèn đẩy xe lăn lại, muốn đóng cửa.

"Đợi đã."
Kiều Minh Húc quay đầu lại nói với cô: "Tôi đi lấy hai cái túi ni lông, em bọc chân lại trước."
"Ách?"
Mạch Tiểu Miên nhìn chân mình một chút, lúc này cô không ngờ Kiều Minh Húc lại có thể tỉ mỉ được như vậy.

Kiều Minh Húc nhanh chóng xuống lầu, lấy hai túi ni lông thật lớn tới, bảo Mạch Tiểu Miên nâng chân lên.


Anh có bệnh sạch sẽ, lại không ngại chân cô vì bôi thuốc mà có mùi, còn đặt chân cô lên đầu gối mình, sau đó dùng túi ni lông bọc kín lại.

"Lúc tắm nhớ gác chân lên thành bồn tắm, cố gắng đừng để dính nước."
Kiều Minh Húc dặn dò nói.

Mạch Tiểu Miên nhìn anh, nói: "Anh có cảm thấy mình dông dài không vậy? Trước đó không biết anh, tôi còn tưởng anh lạnh lùng thế nào chứ, không ngờ anh cũng là một người đàn ông ấm áp, tôi thật sự cảm động đấy."
Cô nói sự thật.

Vừa rồi nhìn thấy Kiều Minh Húc làm tất cả những chuyện đó với cô, trong lòng cô cảm động đến không biết trời trăng gì nữa.

Coi như trước mắt là hạnh phúc giả tạo thì trong lòng cô cũng cảm thấy quý trọng.