"Hừ."
Mạch Tiểu Miên nghĩ đúng là mình không có tài cán gì để tính toán với người giàu nhất này được, bèn hừ lạnh nói: "Đưa lược cho tôi!"
"Em đây là sai bảo tôi sao?"
Kiều Minh Húc bất mãn hỏi.

"Chồng à, xin lấy giúp em cái lược nhé!"
Mạch Tiểu Miên cố ý hỏi.

Đầu Kiều Minh Húc đầy hắc tuyến.

Tuy nhiên, nghe những lời này cũng thấy tương đối hưởng thụ, bèn đi đến bàn trang điểm lấy lược đưa cho cô.


"Cảm ơn chồng!"
Mạch Tiểu Miên tiếp tục cố ý nũng nịu ỏn ẻn ra vẻ giận hờn nói.

Kiều Minh Húc buồn nôn, da gà bất chợt nổi lên.

Mạch Tiểu Miên cầm lược chải đầu.

Ai biết chỏm tóc vừa rồi bị máy sấy cuốn vào kia lại quá rồi, chiếc lược sừng trâu cô dùng mười năm bỗng nhiên "nhập" gãy ngang.

Lòng cô cũng "lộp bộp" một tiếng, dường như muốn nứt ra vậy, giật mình cầm cây lược chỉ còn một nửa.

Nửa cây lược còn lại vẫn còn dính vào tóc cô.

Cây lược này là Trình Đông Thành tặng cô vào sinh nhật đầu tiên khi bạn có còn yêu nhau, anh ấy đưa cho cô.

Lúc ấy, anh ấy nói đó là vật đính ước anh ấy tặng cô, anh ấy muốn cả đời kết tóc với cô, từ lúc tóc còn đen cho đến khi bạc trắng...!
Bây giờ, tóc cô còn chưa bạc trắng, mà người đã rời xa, ngay cả lược cũng đã gãy.

Nghĩ tới đây, trái tim cô bất chợt đau nhói, khóe mắt ế ẩm, cố gắng không để nước mắt rơi xuống.

"Chỉ là lược gây thôi mà, đến nỗi phải khóc sao?"
Kiều Minh Húc thấy đôi mắt cô đỏ ngầu, cho rằng cô tiếc cho cái lược gãy làm đôi kia, bèn không nhịn được nói.

Mạch Tiểu Miên không trả lời anh, đưa tay lấy nửa cái lược còn dính trên đầu kia xuống, hợp chung với nửa cái lược trên tay.


Gãy, coi như chặt đứt.

Cô muốn cố gắng ghép lại một chỗ, cũng không thể làm được gì.

Giống như cô hối hận ngày đó đã nói lời độc ác với Trần Diệp Thu, cũng không có cách nào vãn hồi lại sinh mạng của anh ấy.

Nếu như thời gian có thể quay ngược lại, lúc anh ấy nói lời chia tay, cô nhất định phải chúc phúc anh ấy thật tốt, mà không phải là nguyền rủa anh.

Mặc dù Kiều Minh Húc không biết tâm tư của cô, nhưng từ biểu cảm cực kỳ bị thương ấy, cái lược kia dường như vô cùng quan trọng với cô.

Tựa như sức nặng của quả cầu thủy tinh kia trong lòng anh vậy.

"Cái lược này là ai tặng em?"
Anh không nhịn được hỏi.

"Bạn trai cũ."
Mạch Tiểu Miên không hề giấu giếm chút nào.

Hơn nữa, cô cũng cảm thấy mình không có việc gì phải giấu cả.

Mặc dù bây giờ hai người đã sống chung dưới một mái hiên, nhìn giống một cặp vợ chồng, nhưng dù sao cũng là giả.

Ba năm sau, mỗi người đi một ngã thôi.


Nghe cô nói vậy, trái tim Kiều Minh Húc như bị bóp nghẹn lại.

Tay anh duỗi ra, cướp lấy hai đoạn lược ở trong tay cô, ném vào thùng rác trước mặt.

"Anh muốn làm gì vậy?"
Mạch Tiểu Miên trợn mắt nhìn anh, lớn tiếng hỏi.

Cô không kiềm lòng được từ xe lăn đứng dậy, chạy về phía thùng rác.

Kiều Minh Húc cũng không ngăn cản, mà chỉ lạnh lùng nhìn cô khom người nhặt hai khúc lược từ trong thùng rác ra, như nhặt được bảo bối gì đó vậy.

xoay người đi ra sân thượng, xuống lầu một, đi ra bãi cát bên ngoài.

Mạch Tiểu Miên chỉ qua tâm đến cái lược kia cùng những hồi ức với Trình Đông Thành, cũng không để ý đến Kiều Minh Húc nữa.

Kiều Minh Húc đi trên bờ cát, tâm trạng có hơi phiền não, dứt khoát cởi quần áo, bên trong chỉ mặc một chiếc quần bốn góc, nhảy vào trong biển, bắt đầu bơi lội.

Anh là một cao thủ bơi lội, bình thường tới nơi này nghỉ phép đều không thể thiếu được việc muốn cùng sóng biển vật lộn một trận.