Nghe nói, đó là nơi tiêu xài đắt đỏ nhất thành phố A, chỉ một chai rượu tùy tiện, một ly trà thôi cũng đã hơn mấy chục nghìn tệ trở lên.

Khi ấy, cô bé thật sự không nghĩ ra, tại sao những người đó lại phải lãng phí tiền bạc như vậy.

Dĩ nhiên, cô bé càng thêm khát vọng, một ngày nào đó mình có thể đi vào bên trong, xem thử có giống trong tưởng tượng, nguy nga lộng lẫy như hoàng cung không.

Bây giờ, Kiều Minh Húc lại còn nói rằng cô có thể có cơ hội học pha trà cùng thầy dạy nghệ thuật uống trà ở Nhã Phong, cũng đồng nghĩa với việc cô có thể tiến vào nơi mà cô vẫn luôn cho là cao không thể với tới đó. Còn có thể tiếp xúc với những người mà trước đây cô cho rằng không thể tiếp xúc được.

Điều này sao có thể không làm cho cô kích động được chứ?

“Không cần cảm ơn.”

Kiều Minh Húc khẽ cười, nói: “Tối mai 9 giờ, em đến cổng đúng thời gian, anh sẽ cho người

đưa em vào trong.”

“Được ạ, em nhất định sẽ đến đúng giờ.”

Mạch Đồng Đồng vô cùng hưng phấn.

Kiều Minh Húc hoàn toàn thực hiện được những nội dung trong hợp đồng, đối xử với người nhà của cô tốt như người nhà của anh vậy.

Như vậy, cô cũng sẽ bánh ít trôi đi, bánh quy trồi lại. Đối xử với người nhà họ Kiều cũng giống như người trong nhà vậy.

Mẹ Mạch chuẩn bị xong cơm trưa.

Mọi người bèn vây quanh bàn ăn rồi ngồi xuống.

+

Vốn dĩ cha mẹ Mạch muốn Kiều Minh Húc ngồi ở chính giữa, nhưng anh từ chối, ngồi ở bên cạnh Mạch Tiểu Miên.

“Con rể Kiều, mẹ biết con thích sạch sẽ nên toàn bộ chén đũa đều đã được mua mới khử trùng hết cả rồi. Con cứ yên tâm”

Mẹ Mạch nói với Kiều Minh Húc.

“Không cần phải phiền toái như vậy đâu ạ.”

Kiều Minh Húc có hơi ngượng ngùng nói.

“Không phiền đâu, thử tay nghề của mẹ chút nào, xem thử ăn có ngon không?”

Mẹ Mạch mặt đầy mong đợi nhìn Kiều Minh Húc, vốn dĩ muốn gắp thức ăn cho anh, nhưng lại sợ không hợp khẩu vị của anh, bị anh chị nên cũng không động đũa, chỉ lên tiếng nói.

“Được.”

Kiều Minh Húc cầm đũa chung ở trước mặt anh lên, gắp một miếng măng xào, bỏ vào trong chén của mình. Sau đó lại dùng đũa riêng gắp lên ăn.

Nhà họ Mạch không quen dùng đũa chung, thấy anh ăn một miếng măng thôi mà còn phải nhiều bước như vậy, trong lòng thầm than phiền toái.