Người không biết anh, còn cho rằng anh là người cực kỳ kiệm lời.

Nhưng trên thực tế, đó là vì anh lười phải nói nhiều với những người không liên quan.

Huống chi, người lăn lộn trên thương trường hơn mấy năm như anh, đã sớm học được bản lĩnh gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói chuyện hoang đường rồi.

Cha Mạch được anh tâng bốc như vậy, cao hứng đến nỗi quên cả họ tên mình, lập tức đưa tay vỗ vào bả vai Kiều Minh Húc, nói: “Thật tốt quá, đợi lúc nào con rảnh rỗi, cha nhất định sẽ dạy những tuyệt chiêu cả đời này cha đã nghiên cứu cho con.”

“Cảm ơn cha!”

Hai người bọn họ dáng vẻ vô cùng thân mật, làm những lão già khác cực kỳ hâm mộ.

“Ôi chao, nhìn con rể nhà họ Mạch kìa, đúng là hiếu thảo. Lão Mạch đúng là có phúc mà. Con rể nhà tôi nếu được một nửa như con rể nhà bọn họ, tôi có chết cũng không hối tiếc.”

“Ôi chao, cái này gọi là số mạng giữa người với người không giống nhau mà! Chúng ta là mạng xấu, không sinh ra con gái tốt, nên cũng không được một chàng rể hiền. Chỉ có thể mang bộ dạng này thôi.”

“Ôi chao, nhà lão Mạch đúng là phước ba đời mà…”

Đủ loại lời lẽ hâm mộ, đố kỵ bay vào tai cha Mạch khiến ông thấy có một loại cảm giác cực kỳ hãnh diện sung sướng.

Trước kia, bọn họ ở trước mặt mình khoe con trai con rể của bọn họ tốt biết bao nhiêu.

Bây giờ, toàn bộ đều bị con rể của ông giết chết trong chớp nhoáng!

Đúng thật là sảng khoái!

Nhìn thấy sắp đến bốn giờ chiều, vốn dĩ cha Mạch vừa mới thỏa mãn lòng hư vinh của mình, muốn Kiều Minh Húc chơi cùng mình thêm vài ván nữa. Tuy nhiên ông không dám.

Dựa vào thông lệ của ngày thứ ba lại mặt, vợ chồng son về nhà mẹ phải rời đi trước khi mặt trời lặn, như vậy mới có thể thuận lợi có con được.

Mặc dù biết đây là lời nói vô căn cứ, không khoa học, nhưng cha Mạch vẫn không dám xem thường.

Ông biết, người thuộc gia tộc giàu có rất xem trọng người nối dõi để hương khói.

Một người phụ nữ, muốn đứng vững sau khi gả vào nhà người ta phải sinh con trai, tương lai mới có thể thừa kế sản nghiệp của gia tộc.

Nếu như Tiểu Miên có thể sớm sinh cho nhà họ Kiều một đứa con trai, như vậy, về sau sẽ ít nỗi lo hơn.

Vì vậy, ông cũng chỉ có thể đốc thúc Kiều Minh Húc trở về.

Mà đó cũng là điều Kiều Minh Húc mong muốn.

Muốn anh tiếp tục trái với lương tâm, hiền hòa ứng phó với những người này, anh thật sự cảm thấy rất mệt mỏi.

Nhưng vì thể diện của nhà họ Mạch, anh vẫn phải miễn cưỡng vui vẻ cho mọi chuyện suôn sẻ.

Hai người trở về nhà họ Mạch.

Mẹ Mạch vừa nhìn thấy bọn họ, bèn nói: “Tôi còn đang định để Đồng Đồng xuống gọi hai người lên đây. Ông già này cũng thật là, đánh cờ thì làm vài ván thôi, sao lại lâu thế hả? Đã bốn giờ rồi, mặt trời sắp lặn rồi đấy”.