Lâm Ngọc nâng đôi mắt đẫm lệ lên nhìn anh, hỏi: “Anh không ăn cơm cùng em sao?”

“Anh..”

Kiều Minh Húc vẫn chưa nói hết, Lâm Ngọc đã nói tiếp: “Hôm nay em một ngày còn chưa ăn gì cả, rất đói. Minh Húc à, em sẽ không làm hành động gì quá trớn với anh nữa, chỉ cần cùng anh ăn một bữa cơm là được rồi.”

Kiều Minh Húc nhìn gương mặt nhỏ nhắn vươn lệ của cô ta, trầm ngâm một lúc, sau đó gật đầu nói: “Được.”

Lâm Ngọc lại lộ ra dáng vẻ vui mừng, mắt long lanh nói: “Cảm ơn Minh Húc.”

Kiều Minh Húc lại một lần nữa trở lại ngồi trên chiếu, lớn tiếng gọi nhân viên phục vụ mang thức ăn tới.

Lần này Lâm Ngọc đã có kinh nghiệm, bắt đầu nhanh chóng khôi phục cảm xúc, bày ra dáng vẻ đoan trang tĩnh lặng như trước, dịu dàng giống như một đóa hoa bách hợp nhỏ nhắn vậy.

Thức ăn được đưa lên, là những món ăn mà ngày thường Lâm Ngọc thích nhất.

Kiều Minh Húc đã ăn cơm tối ở nhà xong, cũng không đói, chỉ ăn tượng trưng một chút, sau đó nhìn Lâm Ngọc ăn.

Trước kia, anh cảm thấy lối ăn của Lâm Ngọc tương đối tốt, nhìn cảnh đẹp ý vui.

Bây giờ, không biết có phải là do trong lòng không được tự nhiên hay không, mà cảm thấy cô ta ăn từng miếng nhỏ chậm như vậy, giống một chim đang mổ, trông như những thức ăn này rất khó ăn vậy.

Lại nghĩ tới dáng vẻ khi ăn của Mạch Tiểu Miên.

Cô gái dường như ăn gì cũng đều rất ngon, hơn nữa tốc độ cũng không chậm, làm cho anh cảm thấy khẩu vị cũng tốt theo, bất giác cũng ăn nhiều hơn so với bình thường.

Lâm Ngọc gắp một miếng cá bỏ vào miệng, phát hiện Kiều Minh Húc đang nhìn cô ta, liền thẹn thùng cười một tiếng. Chậm rãi bỏ miếng cá kia vào miệng nhai, sau đó từ từ nuốt

xuống.

Nhìn thấy cô ta lau son môi, đôi môi lại bị cay kích thích đỏ mọng lên, anh không nhịn được hỏi: “Khi ăn phải lau son môi đi, không cảm thấy mệt sao?”

“Ach?”

Lâm Ngọc không nghĩ tới anh lại đột nhiên hỏi như vậy, ngạc nhiên đến nỗi thiếu chút nữa nuốt cả lưỡi vào.

Cô ta cố gắng bình tĩnh, khẽ cười nói: “Phụ nữ đều phải như vậy cả, son môi em vừa lau chính là loại son cao cấp mang từ Pháp về, không có bất kỳ độc tính nào. Giả Bảo Ngọc trong Hồng Lâu Mộng còn đặc biệt thích ăn sáp bôi môi của nha hoàn cơ mà.”

“Ồ.”

Kiều Minh Húc đáp lại một tiếng, lại nhớ tới đôi môi của Mạch Tiểu Miên.

Trừ ngày cử hành hôn lễ cô phải trang điểm ra, bình thường đều thấy cô để mặt mộc.