“Tôi không cảm thấy tôi cùng cô có thể có chuyện gì để thương lượng cả.”

“Anh nghe tôi nói trước đã.”

Lâm Ngọc ngăn cản bước chân của anh.

Phùng Quang Hiển nhìn cô ta: “Nói.”

“Anh thích Mạch Tiểu Miên, tôi yêu Kiều Minh Húc, không bằng chúng ta cùng hợp tác với nhau, để cho bọn họ ly dị, sau đó chúng ta đều được cái mình muốn, thế nào?”

Lâm Ngọc cho rằng Phùng Quang Hiển sẽ đồng ý, ai biết, anh ấy lại khinh miệt cười một tiếng, nói: “Cô cho rằng tôi sẽ can thiệp vào cuộc sống mà Tiểu Miên đã lựa chọn sao? Nếu cô ấy chọn Kiều Minh Húc, tôi sẽ chúc phúc cho cô ấy cùng anh ta trăm năm hòa hợp, hạnh phúc mãi mãi.”

“Phùng Quang Hiển, anh thật là dối trá!”

Lâm Ngọc hừ lạnh, nói: “Tôi không tin anh độ lượng như vậy.”

“Đúng là tôi không có độ lượng như vậy, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không quấy rầy hạnh phúc của người tôi thích. Còn có, Lâm Ngọc, tôi cảnh cáo cô, nếu cô dám làm ra chuyện tổn thương Mạch Tiểu Miên, tôi nhất định sẽ bắt cô trả lại gấp trăm lần!”

Phùng Quang Hiển nói xong, bèn đưa tay đẩy cô ta ra, bước nhanh ra ngoài, cùng minh tinh nhỏ kia tiến vào phòng bao Sương Các của anh ấy.

Lâm Ngọc vừa tức giận vừa đố kỵ.

Cô ta thật sự không nghĩ ra, loại người bình thường như Mạch Tiểu Miên, dáng dấp cũng không đẹp mắt bằng cô ta, còn lại làm loại nghề buồn nôn như pháp y đó, vậy thì tại sao ngay cả Phùng Quang Hiển cũng thích cô chứ?

Cô ta càng nghĩ càng cảm thấy bất an.

Từ hội sở Nhã Phong đi ra, Kiều Minh Húc nhanh chóng lái xe trở về nhà nghỉ phép gần bờ biển.

Ánh đèn nhàn nhạt trong căn phòng dưới bầu trời đen bỗng nhiên làm anh sinh ra một loại cảm giác ấm áp khi trở về nhà.

Anh dừng xe, không kịp chờ đợi mà đẩy cửa đi vào trong nhà, nhìn xung quanh lầu một một vòng, rồi trực tiếp lên lầu hai.

Cửa phòng không đóng, cũng không có bất kỳ tiếng động nào.

Anh đi vào, nhìn thấy Mạch Tiểu Miên đang ôm lấy chiếc chăn bông màu xám của anh, trong tay còn cầm một quyển sách, dựa lưng vào đầu giường, nhắm hai mắt lại, chắc là đã ngủ rồi.

Ánh đèn mờ ảo đầu giường như rơi trên đôi gò má cô, làm hiện lên một vẻ đẹp tĩnh lặng.

Đôi môi đỏ mọng của cô hơi hé mở…

Trong nháy mắt Kiều Minh Húc lại cảm thấy khát nước,

Anh không nhịn được rón rén tiến đến, ngồi ở mép giường ngắm gương mặt cùng đôi môi của cô.

Nhìn một lúc, ngón tay lập tức vô thức đưa ra, nhẹ nhàng vuốt ve đôi bờ môi ấy…

Mềm mại, trơn bóng, lại như mang theo một ma lực thần kỳ gọi anh phải thăm dò một chút mùi hương ở trong đó…