Chương 225

Trong lòng Mạch Tiểu Miên cảm thấy buồn rầu, bỗng nhiên rất muốn được cùng ai đó bày tỏ lòng mình.

Kiều Minh Húc vân không trả lời cô.

Mạch Tiểu Miên liền không nhịn được ngồi dậy, đưa tay đẩy nhẹ một chút vào lưng anh.

Tay vừa tiếp xúc với lưng anh, cô lập tức cảm giác có gì đó không ổn. Có vẻ như bắp thịt anh đang căng chặt, hơn nữa còn hơi run rẩy.

Trái tim cô chợt trầm xuống, vội vàng bò lên giường, đưa mắt nhìn về phía mặt anh. Cô phát hiện dưới ánh đèn, gương mặt anh co quắp, khóe môi khẽ run, ngay cả đôi tay đang lộ ra bên ngoài kia cũng đang co cụm lại…

Trạng thái này…

Động kinh phong sao?

Nghĩ tới ba chữ này, trong lòng cô nhanh chóng trầm xuống, vội vàng đưa tay muốn chỉnh người anh nằm thẳng lại, tiến hành xử lý khẩn cấp…

“Cút ngay.”

Đôi tay vốn đang co giật của Kiều Minh Húc, bỗng nhiên rất thô bạo dùng sức đẩy cô ra ngoài.

Cô bất ngờ không kịp đề phòng, bị đẩy té ngã xuống đất, mông cũng nở hoa.

Cô rõ ràng là muốn quan tâm anh, lại bị anh đối xử như vậy, trong lòng Mạch Tiểu Miên rất tức giận, vừa định nổi giận lại nhìn thấy toàn thân Kiều Minh Húc bắt đầu co quắp kịch liệt, mặt mũi vặn vẹo, răng cắn chặt chăn bông không thả, dáng vẻ cực kỳ thống khổ.

Cô bèn bất chấp cơn tức, vội vàng dùng phương pháp.

mát-xa, khống chế tình trạng co quắp của anh.

Bận bịu một lúc, Kiều Minh Húc cũng từ từ bình tĩnh lại, sắc mặt khôi phục về bình thường.

Cô thở phào nhẹ nhõm, mệt lả người, ngồi bệt dưới đất, trên đầu đầy mồ hôi.

Kiều Minh Húc từ trên giường đứng dậy, cũng không thèm nhìn cô một cái, trực tiếp đi ngang qua người cô. Sau đó rầm một tiếng, đóng cửa lại.

Tiếp đó, là một loạt tiếng bước chân thình thịch xuống lầu, bước chân có chút đồn dập nặng nề.

Anh muốn đi đâu vậy?

Mạch Tiểu Miên có hơi lo lắng, cũng không màng đến mệt mỏi, vội vàng từ dưới đất đứng dậy, mở cửa đuổi theo.

Cô đi có chút vội, cộng thêm vết thương ở chân vừa bị rách toạc ra. Không cẩn thận đạp hụt một bậc thang, hét thảm “ôi chao” một tiếng, trực tiếp ngã từ lầu hai xuống lầu một.

Cô ngã đến choáng đầu hoa mắt, toàn thân đau nhức.

Kiều Minh Húc vừa mới đi ra khỏi cửa không bao xa, nghe thấy tiếng vang, lập tức quay trở lại. Sau đó lại thấy được giây phút Mạch Tiểu Miên mạo hiểm ngã từ trên cầu thang xuống.

Anh bước nhanh về phía trước, ôm Mạch Tiểu Miên ngã đến choáng váng đầu óc ôm vào trong ngực, khẩn trương hỏi: “Này này này, em có khỏe không?”

Ngửi được mùi tùng hương nhàn nhạt trên người anh, nghe được tiếng kêu lớn của anh, Mạch Tiểu Miên mơ mơ màng màng mở hai mắt ra nhìn anh. Sau đó lại liếc mắt nhìn anh, nói: “Anh té thử xem rồi biết có khỏe không?”