Chương 228

“Vậy tóc tôi dài thì phải làm sao?”

“Đến salon cắt tóc.”

“Lúc cắt tóc, người thợ không phải cần sờ vào đầu tôi mới có thể cắt được à?”

“ỒðB..”

Bây giờ Mạch Tiểu Miên mới hiểu được lý do vừa rồi anh hỏi về chuyện cắt tóc, cô nói: “Tôi sai rồi, để tôi rút lại vu thuật này, thay đổi thần chú, để ngoại trừ thợ cắt tóc ra, không ai có thể sờ đầu anh được.”

“Không cần sửa lại, sau này em giúp tôi cắt tóc là được.”

Kiều Minh Húc nói.

“Vấn đề là tôi không biết.”

“Học”

“Chuyên môn của tôi là pháp y, không phải là thợ cắt tóc.”

“Tôi không cản trở em làm pháp y, nhưng bởi vì em khiến cho người khác không thể sờ vào đầu tôi, nên em phải kiêm thêm việc làm thợ cắt tóc cho tôi.”

Vẻ mặt Kiều Minh Húc thành thật nói.

“Chuyện này…”

Lúc này Mạch Tiểu Miên mang theo cảm giác tự lấy đá đập chân mình, cảm giác bực bội thua thiệt, kêu la: “Anh thật sự †in tôi có thuật Giáng Đầu sao? Tôi lừa anh đấy, tôi chẳng biết gì cả, đầu của anh vẫn có thể để cho người khác tùy ý sờ được.”

“Mặc kệ, dù sao tôi cũng tin, sau này tóc của tôi do em phụ trách”

Kiều Minh Húc không cho phép cô nghỉ ngờ, nói.

“Thôi cũng được!”

Mạch Tiểu Miên cười nói: “Chỉ sợ đến lúc đó anh không dám đi ra ngoài thôi!”

“Người đẹp trai thì dù kiểu tóc có khó coi đến mấy cũng biến thành đặc biệt thôi.”

Kiều Minh Húc trả lời.

“Quá tự luyến.”

Mạch Tiểu Miên đưa tay ra dấu ở trên tóc anh, nói: “Đến lúc đó tôi sẽ dùng tông đơ cạo trọc tóc chỗ này của anh, làm thành đầu âm dương, hắc hắc.”

“Em dám sao?”

“Không dám.”

Mạch Tiểu Miên le lưỡi một cái, đáp: “Tôi sợ anh tức giận cũng đem đầu tôi cạo thành thế mất.”

“Coi như em thức thời đấy.”

Lúc này Kiều Minh Húc cũng đã giúp cô bôi thuốc xong, còn mở băng gạc ở chân cô ra, thấy vết thương bên trong vừa mới hơi liền da lại rách ra, rỉ máu. Trong lòng anh khẽ đau nhói, lập tức quở trách nói: “Tối nói này Mạch Tiểu Miên, một ngày em không té có phải là không thấy thoải mái không hả?”

“Tôi cũng không phải biến thái muốn té vậy đâu. Mới vừa rồi do anh đi gấp quá làm tôi chạy vội đấy chứ.”

“Sau này không cho phép em liều lĩnh lỗ mãng như vậy nữa.

Em bị thương tôi lại phải chăm sóc em, đúng là mệt mà.”

“Anh có thể không cần chăm sóc tôi.”