Chương 231

Mạch Tiểu Miên vừa nói ra lời này xong liền lập tức hối Nhưng mà, lời nói giống như bát nước đã đổ đi, không thu về được, đành đau khổ đợi anh trả lời.

Một giây.

Hai giây.

Ba giây.

Khoảng chừng năm phút sau, anh mới khế “ừ” một tiếng bằng âm mũi.

Trái tim cô giống như bị treo trên pháp trường vậy, lúc này mới hơi buông lỏng, không dám hỏi lại cái gì, chỉ có thể nhắm mắt giả bộ ngủ.

Kiều Minh Húc cũng không nói gì.

Hai người cứ trầm mặc như vậy, mơ mơ màng màng, cuối cùng cũng ngủ.

Ngày hôm sau.

Mạch Tiểu Miên mở mắt tỉnh dậy, theo phản xạ có điều kiện nhìn về phía trên giường.

Kiều Minh Húc đã sớm thức dậy như mọi ngày, chăn nệm xếp chỉnh tầ.

Cô nhìn đồng hồ, hơn 10 giờ rồi, liền ngồi dậy, dè dặt bước tới mở cửa phòng.

‘Thím Lý đang ở bên ngoài quét dọn, nhìn thấy cô liền vội vàng bước tới, nói: “Thiếu phu nhân, cô dậy rồi sao?”

“Xin lỗi, ngủ trễ quá.”

Mạch Tiểu Miên có hơi lúng túng đáp.

“Thiếu gia có dặn tôi không được làm ồn đến cô, để cô ngủ đến lúc tự tỉnh dậy”

“Anh ấy đây rồi ạ?”

“7 gÌi u ấy ăn điểm tâm xong đã ra ngo: ậ tôi phải trông cô thật kỹ, không được để cô tùy tiện đi đi lại lại. Ôi chao, thiếu phu nhân, sao cô không ngồi xe lăn vậy chứ? Nếu để thiếu gia biết, sẽ mắng chết tôi mất.”

‘Thím Lý vội vàng đẩy xe lăn ra ngoài, để cho Mạch Tiểu Miên ngồi xuống.

Mạch Tiểu Miên không thể làm gì khác hơn là cười khổ rồi ngồi trên xe lăn.

Chân cô chỉ bị thương nhẹ thôi, nhưng phải khoa trương mỗi ngày đều ngồi xe lăn, thật là quá mệt mỏi mà.

“Thiếu phu nhân, cô đánh răng rửa mặt trước, tôi đi chuẩn bị bữa sáng cho cô. Đừng đi lộn xộn đấy.”

Thím Lý rất không yên tâm dặn dò cô một câu, rồi vội vã đi xuống lầu chuẩn bị bữa sáng.

Mạch Tiểu Miên rửa mặt xong, điện thoại di động chợt reo.

lên, là điện thoại từ nhà gọi tới, cô nhanh chóng nghe máy.

“Chị ơi!”

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng kêu vui vẻ của Mạch Đồng Đồng: “Nói cho chị biế št một tin tức t( “Tin tốt gì vậy? Có phải em đã học pha trà được rồi không?”

“Không phải chuyện này. Là hai người phụ nữ chết bầm xem thường nhà chúng ta ở lầu trên, A Phương cùng A Hồng ấy. Chị đoán xem bây giờ các cô ta thế nào?”