Chương 236

Mạch Tiểu Miên đang cảm động vì nửa lời trước của anh, sau khi nghe nửa đoạn sau, bèn liếc mắt nhìn anh một cái, đáp: “Biết rồi.”

“Biết thì tốt, chúng ta chuẩn bị đi xuống ăn cơm nào.”

Kiều Minh Húc để đồ trên tay anh xuống, cởi áo khoác ra, khom ngươi ôm Mạch Tiểu Miên xuống lầu.

‘Thím Lý đã chuẩn bị xong bữa trưa.

“Chỉ có tôi cùng Tiểu Miên hai người ăn cơm, sau này thím không cần chuẩn bị đũa chung nữa đâu.”

Kiều Minh Húc nói với thím Lý.

‘Thím Lý hơi kinh ngạc, sau đó biểu cảm hiểu rõ gật đầu, đáp: “Đúng vậy, hai người là vợ chồng, đũa chung là thừa thãi”

Mạch Tiểu Miên càng thêm kinh ngạc, hỏi: “Không phải anh có bệnh sạch sẽ sao? Anh không sợ nước bọt của tôi nữa à?”

Kiều Minh Húc không trả lời cô, mà cầm đũa lên, gắp một con tôm kho tiêu thả vào trong chén của Mạch Tiểu Miên.

Mạch Tiểu Miên cũng gắp một con tôm khác bỏ vào trong chén của anh.

Dáng vẻ hai người vô cùng ân ái, gắp thức ăn cho nhau, vui vẻ qua lại.

Thím Lý đặt tất cả vào mắt, trong lòng cười thầm, vội vàng chạy ra ngoài gọi điện thoại cho nhà họ Kiều, báo cáo lại tình hình.

“Minh Húc của chúng ta không ngại nước bọt của Tiểu Miên, xem ra quan hệ giữa hai đứa nó đã tiến thêm một bước rồi. Chắc hẳn rất nhanh thôi ta sẽ có chắt để ôm rồi, ha ha”

Kiều Thanh nghe điện thoại xong, liền rất cao hứng nói.

Sau khi ăn cơm trưa xong, Kiều Minh Húc quyết định đưa Mạch Tiểu Miên đến Hoàng Uyển xem nhà.

Trước đây, lúc Mạch Tiểu Miên làm việc, cô cũng rất nhiều lần đi ngang qua Hoàng Uyển. Lúc liếc mắt nhìn vào trong chiếc cổng mạ vàng điêu khắc kia, cô luôn cảm thấy trong thế giới đó cách thế giới của mình quá xa xôi.

Người có thể ra vào nơi này, xuất thân không tầm thường.

Loại người bình thường sống qua ngày với mức lương một tháng mấy nghìn tệ như cô thật sự không dám hy vọng xa VỜI.

Bây giờ, cô lại có thể sống ở trong này, thật có cảm giác như một cô bé lọ lem có thể biến thành hoàng hậu giống trong hí kịch vậy.

“Chính là căn hộ này.”

Kiều Minh Húc đậu xe trước một căn nhà được xây bên cạnh bờ hồ xanh biếc, phía trước biệt thự màu trắng trồng đầy hoa cỏ xung quanh. Anh ôm Mạch Tiểu Miên từ trong xe ra, đặt trên xe lăn.

“Thật là đẹp!”

Mạch Tiểu Miên cảm thán.

Lúc này, có hai người giúp việc ăn mặc chỉnh tê từ bên trong bước ra.

“Thiếu gia, thiếu phu nhân.”

Hai người kia cung kính khom người chào bọn cô.

“Chào mọi người.”

Mạch Tiểu Miên mỉm cười chào đáp lại bọn họ.

“Nhà cửa đã dọn dẹp xong chưa?”

Kiều Minh Húc hỏi.