“Pháp y Mạch, thật xin lõi, hôm nay phải để chị đi làm trước thời hạn rồi.

Lãnh đạo cũng áy náy khi phải gọi điện thoại cho chị thế này, để em gọi điện thoại cho chị.”
“Sao vậy? Vụ án mạng quan trọng sao?”
“Đúng vậy, một công nhân của tập đoàn Lâm Thị đột nhiên chết trong phòng làm việc.


Pháp y Lâm ngày hôm qua đã trở về đơn vị cũ của anh ấy để phá một vụ án giết người phanh thây hàng loạt.

Chị cũng biết kinh nghiệm của em còn chưa đủ, quả thực không dám làm giám định với người chết.

Thế nên cũng chỉ có thể để chị đi làm trước thời hạn mà thôi, thật xin lỗi.”
Trương Hòa cực kỳ áy náy nói.
“Không sao đâu, bây giờ tôi qua đó ngay, em chuẩn bị công cụ trước đi.”
Vụ án khẩn cấp như cứu hỏa vậy, thi thể được giám định càng chậm sẽ càng khó tìm ra chân tướng.

Cô cũng không thể bởi vì mình vẫn còn đang trong thời gian nghỉ phép mà kiêu ngạo không đi làm, không quan tâm đến vụ án được.
“Cảm ơn pháp y Mạch.”
Trương Hòa như được đại xá, đem địa chỉ phát sinh vụ án nói cho Mạch Tiểu Miên.

Bây giờ thân phân của Mạch Tiểu Miên không giống như trước nữa, là phu nhân của tổng tài Kiều Thị tiếng tăm kaayx lừng.

Cho dù cô không tới làm, những người khác.
cũng không thể làm gì được.
Thật may là dáng vẻ của cô vẫn giống như trước kia, đạo đức nghề nghiệp vẫn vô cùng liêm chính.
Sau khi cúp điện thoại của Trương Hòa, Mạch Tiểu Miên nói với Phùng Quang Hiển: “Có vụ án phát sinh, tôi muốn đi làm trước thời hạn.

Nếu như anh không có chuyện gì thì có thể đưa tôi đến địa điểm phá án được không? Tôi sợ khó đón xe”
“Không thành vấn đề.”
Phùng Quang Hiển đáp ứng một tiếng, nói thêm: “Chỉ là cực khổ cho em quá, kỳ nghỉ kết hôn còn chưa hết mà đã phải đi đối mặt với người chết rồi.”
“Đây là công việc của tôi, không có chuyện khổ hay không gì cả”
Mạch Tiểu Miên cầm đồ của mình, đi theo xe Phùng Quang Hiển đến tập đoàn Lâm Thị.

“Em có biết tập đoàn Lâm Thị này là của nhà ai không?”
“Không biết.”
“Là cha của Lâm Ngọc.”
“Hả?”
“Mong rằng em sẽ không gặp phiền phức.”
Phùng Quang Hiển cười nói.
“Tôi chỉ làm tốt bổn phận của mình mà thôi.”
Mạch Tiểu Miên khôi phục lại gương mặt trầm ổn điềm tĩnh vốn có, cảm ơn Phùng Quang Hiển rồi xuống xe.
Trương Hòa vừa nhìn thấy cô đã vội vàng mừng rỡ xách rương dụng cụ chạy tới, nói: “Pháp y Mạch, cuối cùng chị cũng tới rồi.”