“Hừ”“
Kiều Minh Húc hừ lạnh một tiếng, ngồi vào ghế đường đường là Kiều Minh Húc, lại trở thành tài xế riêng của em à, em không sợ mình sế bị giảm phúc sao?”
“Thầy bói nói tôi sẽ sống lâu trăm tuổi, cho dù giảm thọ mấy năm thì tôi cảm thấy cũng không thành vấn đề gì.

Đến khi nào tới Diêm Vương để báo danh, tôi có thể trâu bò mà thổi phồng với những tiểu quỷ kia.


Nói rằng tổng giám đốc Kiều giàu có tài sản mấy chục tỉ kia đã từng làm tài xế riêng cho tôi.”
Mạch Tiểu Miên không cho là đúng nói.
Kiều Minh Húc đầy đầy vạch đen, nói: ‘Mạch Tiểu Miên, em thật đúng là biết chém gió mài”
“Đúng vậy đúng ở trên trời có rất nhiều con trâu đang bay tới bay lui kìa, đều là do tôi thổi lên đấy.

Hắc hắc.”
“Phốc.”
Kiều Minh Húc không nhịn được cười phụt ra.
Người phụ nữ chết bầm này, trông thì đứng đắn như vậy, nhưng lúc nói chuyện lại thích chọc cười người khác.

ở chung một chỗ với cô, tâm trạng luôn tự động cảm thấy vui tươi thoải mái.
“Ôi chao, trâu đang cười kìa.

Cười quá nên vấp ngã, rơi từ trên trời xuống, biến thành tổng giám đốc Kiều.”

Mạch Tiểu Miên trách móc nói.
“Mạch Tiểu Miên, em dám cười nhạo tôi đấy à?”
“Tôi cười nhạo em sao?”
Mạch Tiểu Miên mặt đầy ngây thơ vô tội nói: “Tuy nhiên, nếu như anh muốn đổi số vào ngồi chung với tôi, tôi cũng không còn cách nào khác cả.”
Kiều Minh Húc không nói gì, chỉ sậm mặt lại tiếp tục lái xe.
Tuy nhiên tâm trạng lại giống như đang đi xe bay vậy, vô cùng vui vẻ…
Mạch Tiểu Miên thấy anh không lái về phía Hoàng Uyển, bèn nghỉ ngờ hỏi: “Không về nhà ăn cơm chung sao? Anh định đi đâu vậy?”
“Là về nhà, nhưng mà là nhà lớn họ Kiều.”
Kiều Minh Húc đáp.
“Sao anh không nói trước với tôi, tôi không chuẩn bị gì cả, còn mặc đồ thế này nữa chứ.”
Quần áo trên người Mạch Tiểu Miên là lấy từ trong đám quần áo dự phòng, vẫn là những mặt hàng giá rẻ.
Cô không quan tâm mình mặc cái gì, nhưng theo như lời Lãnh Kiều Thi nói lần trước, cô không thể ăn mặc tùy tiện được nữa.
“Không sao cả.


Chỉ là về nhà tôi thôi mà, cũng không phải đi gặp khách gì.

Tuy nhiên, ở trong cái thế giới này chỉ nhìn bề ngoài chứ không nhìn người, em đúng là phải cần chú ý hình tượng một chút.”
Kiều Minh Húc hơi quay đầu liếc nhìn cô, nói: “Vốn dĩ tôi cũng định về nhà ăn cơm, nhưng nhớ tới tinh đâu nước hoa của ông nội nên thuận đường trở về thử xem.

Mọi người cũng nhớ em.”
“Được”
Mạch Tiểu Miên thấy anh nói như vậy, trong lòng cũng vui vẻ.
Anh mạnh miệng nói không học làm tinh dầu nước hoa vì mình, kết quả lại vì mình mà làm.