“Ganh ty thì cứ ganh ty đi, anh mặc kệ.”
Kiều Minh Húc đưa lọ thủy tinh trên tay cho Mạch Tiểu ‘Đây là tác phẩm đầu tiên của tôi, làm không được tốt lắm.”
Mạch Tiểu Miên vui vẻ rạo rực nhận lấy, mở nắp lọ ra, ngửi thử một cái.
Mùi hương bách hợp thoang thoảng xông vào mũi, nhắm mắt lại, giống như đang lạc vào một khu vườn bách hợp vậy.
Tuy nhiên, đúng là bởi vì chưa thành thạo về mặt kỹ thuật lắm, nên vẫn còn sót lại một chút mùi cỏ xanh.
Nhưng cũng không đáng kể lắm.

Đối với cô mà nói, thế này đã đủ để trân quý rồi.
“Chị dâu, để em ngửi thử một cái.”
Kiều Mai Kim sáp lại gần, ngửi một cái thật sâu, sau đó mặt đầy si mê nói: “Anh trai em đúng là cao thủ chế tạo nước hoa mà, lần đầu tiên đã làm tốt như vậy rồi, sau này có thể mang đi bán ra bên ngoài.”
“Bản hạn chế, tuyệt đối không bán ra ngoài.”
Kiều Minh Húc lên tiếng nói.
“Vâng vâng vâng, vẫn là bản hạn chế đặc biệt dành tặng Mạch Tiểu Miên.

Phiên bản độc nhất này chỉ dành cho một khách hàng mà thôi.”
Kiều Mai Kim cười đầy mập mờ nói.
Kiều Minh Húc không lên tiếng.
Mạch Tiểu Miên ngượng ngùng cầm lọ nước hoa, trên mặt nở một nụ cười phát ra từ trong nội tâm, thẳng tới đáy mắt.
Thấy nụ cười này của cô, trái tim Kiều Minh Húc cũng rung động theo.


Đột nhiên muốn mang cả thế giới này cho cô, để cô lúc nào cũng có thể cười.
Kiều Thanh đi tới, cười nói với Mạch Tiểu Miên: “Tiểu Húc rất có thiên phú trong phương diện pha chế nước hoa, chỉ cần dạy một lần là hiểu.

Hơn nữa còn rất chăm chỉ, Tiểu Miên à, sau này cháu không cần phải lo lắng về vấ dầu nước hoa nữa đâu.
“Cảm ơn ông nội, cảm ơn Minh Húc.”
“Ha ha, không cần cảm ơn, các cháu vui vẻ là được rồi.”
Kiều Thanh hài lòng nhìn đôi trai gái trẻ tuổi trước mặc.
Mặc dù vị trí giữa bọn họ còn có khoảng cách nhất định, nhưng mà, người ngoài nhìn vào có thể thấy, vô hình trung giữa hai người bọn họ đã có một loại tình cảm đặc biệt đang len lỏi.
“Tiểu Húc, ngày một là đại thọ bảy mươi tuổi của ông.

Cháu cũng biết, từ trước đến nay ông nội luôn không thích bày biện huyên náo.


Ông chỉ muốn vào ngày sinh nhật này có thể cùng người nhà ăn một bữa cơm.

Tuy nhiên, năm nay, ông nội có một yêu cầu.”
Kiều Thanh nhìn Kiều Minh Húc cùng Tiểu Miên nói.
“Vâng, ông nội cứ nói đi ạ.”
“Ông muốn con cùng Tiểu Miền làm một bữa cơm.

Thức ăn phải là con và Tiểu Miên cùng nhau đi siêu thị mua về, sau đó cùng nhau làm.
Kiều Thanh vô cùng nghiêm túc nói.