Pháp y rồi cảnh sát tới giám định nguyên nhân tử vong của cậu ấy”
“Chuyện này thì cần cháu giúp gì cơ?”
Kiều Minh Húc không hiểu hỏi.
“Pháp y giám định lần này là vợ cháu, Mạch Tiểu Miên.

Có lẽ cô ấy vì chú là cha của Ngọc Ngọc nên mới không nói cho chú biết về kết quả giám định của Trần Minh.


Hiện tại chú muốn cô ấy giúp mình.”
Lâm Xảo Lâm đi thẳng vào vấn đề, nói.
“Chuyện này…”
Kiều Minh Húc quay đầu nhìn Mạch Tiểu Miên, nói: “Cháu phải trưng cầu ý kiến của cô ấy.”
“Minh Húc à, mong lần này cháu có thể nể mặt Ngọc Ngọc mà giúp chú một tay.”
“Chú Lâm à, không phải cháu không muốn giúp chú, mà chuyện này phụ thuộc vào đạo đức nghề nghiệp của cô ấy.
Cháu không thể thay cô ấy quyết định được.

Để cháu cùng thương lượng với cô ấy một chút, đợi lát nữa sẽ gọi lại cho chú nhé!”
“Được, hy vọng cháu có thể giúp chú.”
Sau khi cúp điện thoại của Lâm Xảo Lâm, còn chưa đợi anh mở miệng, Mạch Tiểu Miên đã lên tiếng trước: “Có phải là cha của Lâm Ngọc không?”
“Ừ, Em biết chuyện gì sao?”
“Biết, ông ta muốn biết kết quả giám định thi thể từ chỗ tôi.
Nhưng bị tôi từ chối.”

“Cho nên, anh đừng nghĩ có thể nghe được điều gì từ trong miệng tôi.”
Mạch Tiểu Miên chăm chú nhìn anh, nói: “Tôi có đạo đức nghề nghiệp riêng của mình, mong anh có thể hiểu được.”
Cô cũng đã nói như vậy rồi, đương nhiên Kiều Minh Húc cũng không thể nói gì nữa.

Anh bèn bấm số điện thoại của Lâm Xảo Lâm, nói: “Chú Lâm, xin lỗi, chuyện này cháu không giúp được chú, cô ấy có quy tắc nghề nghiệp của riêng mình.”
“Minh Húc à, cô ta là vợ của cháu.

Chỉ cần cháu thật lòng chịu giúp chú, thì nhất định có thể được mà.”
“Thật xin lỗi, cháu không giúp được chú.”
“Minh Húc, anh có thể giúp cha em một tay không…”
Lúc này, điện thoại bên kia đổi thành giọng nói của Lâm Ngọc: “Chuyện này vô cùng quan trọng, cầu xin anh.”
“Ngọc Ngọc à.”
Kiều Minh Húc nghe thấy Lâm Ngọc nói như vậy, trong lòng rất không thoải mái, sinh ra cảm xúc mâu thuẫn nói: “Chuyện này không ở trong phạm vi mà anh có thể giúp đỡ được.


Nếu như chuyện kinh doanh của công ty bọn em khó khăn, anh có thể giúp một tay.

Nhưng chuyện này lại liên quan đến quy tắc nghề nghiệp của Mạch Tiểu Miên, anh không thể can thiệp được.

Mong em đừng nhắc lại chuyện này nữa.”
Nói xong, ngay cả lời tạm biệt anh cũng không nói, đã trực.
tiếp cúp điện thoại.
Mạch Tiểu Miên vẫn ở phía sau nhìn vào lưng anh, vô cùng hài lòng nghe câu trả lời này của anh.
“Cảm ơn anh có thể tôn trọng nghề nghiệp của tôi.”
Cô thật lòng nói.