Chương 292


Người phụ nữ ngu ngốc Mạch Tiểu Miên này, cô hoàn toàn không biết chính mình vừa rồi nghịch ngợm cử động, đã câu dẫn dục vọng sâu nhất của một người đàn ông, khiến người ta cực kỳ khó chịu.

Rời khỏi phòng vệ sinh, Kiều Minh Húc vào phòng thay quần áo để thay âu phục.

Nhìn dục vọng ở trong gương dần dần lắng xuống, Kiều Minh Húc cảm giác thật không thể tưởng tượng nổi.

Trước kia, cho dù Lâm Ngọc có dựa vào anh gần đến thế nào, anh cũng không có dục vọng mãnh liệt đến vậy.

Thế mà, Mạch Tiểu Miên chỉ vừa mới tiện tay đụng vào đã khiến anh như bị lửa đốt rồi.


Chuyện này thật sự không thể tưởng tượng nổi mà.

€ó lẽ là do anh không có phụ nữ bên cạnh nên mới bụng đói ăn quàng đây mà.

Biết rõ ba năm sau mỗi người một nơi, nên anh không thể vì để thỏa mãn cảm giác sung sướng nhất thời của mình mà khiến cho cô đau khổ được.

Dĩ nhiên, anh cũng sợ ba năm sau mọi chuyện sẽ dây dưa không dứt khoát.

Vẫn nên nhẫn nhịn thì hơn.

Sau khi thay quần áo đi ra, Mạch Tiểu Miên cũng đã thay xong quần áo của mình.

Quần tây kết hợp áo đồng phục màu xanh dương, giày da cổ cao, tóc ngắn được buộc gọn gàng, khiến cô trông giống hệt như một nữ cường nhân lão luyện, rất có phong độ của một chị đại.

Nếu như không phải anh đã cùng cô tiếp xúc thân mật mấy ngày thì thật sự có thể bị vẻ bề ngoài này của cô che đậy, tưởng rằng cô là một người khôn khéo ấy chứ.

Cuối cùng, dưới tấm mặt nạ này, lại là một đứa con nít liều lĩnh lỗ mãng.

“Tại sao lại dùng ánh mắt này để quan sát tôi? Tôi có chỗ nào không đúng sao?”
Mạch Tiểu Miên thấy ánh mắt anh nhìn mình có chút kỳ quái, bèn rất không tự tin hỏi.

“Không có không đúng chỗ nào cả, bây giờ nhìn lại, đúng là trông giống hệt một người phụ nữ 28 tuổi.


Kiều Minh Húc lành lạnh nói một câu.

Mạch Tiểu Miên đầu đầy vạch đen đáo: “Kiều Minh Húc, cái này có tính là anh đang công kích người thân không đấy?”
“Em có thể cho là như vậy cũng được.


Kiều Minh Húc nhín vai, đi xuống lầu, ngồi vào bàn ăn trước, chuẩn bị ăn điểm tâm.

Mạch Tiểu Miên ở sau lưng anh làm mặt quỷ, cũng xuống đi ăn điểm tâm theo.

Kiều Minh Húc ở trước mặt cô, ăn uống cực kỳ ưu nhã, giống như một vương tử điềm tĩnh vậy.

Cô liền không nhịn được mà cố ý phát ra tiếng động lớn khi ăn.

Kiều Minh Húc ngẩng đầu lên nhìn cô nói: “Mạch Tiểu Miên, em có thể chú ý lối ăn uống của mình không đấy?”
“Không thể”
Mạch Tiểu Miên đưa ly lên, thô lỗ phát ra tiếng động thật lớn uống sữa bò.

‘Thấy cô vẫn chưa nuốt sữa xuống, anh cũng không nhịn được mà nuốt nước bọt một cái, sau đó cúi đầu cầm sữa bò lên uống.


“Sữa bò này uống ngon thật đấy, thật không hổ là sữa từ New Zealand trực tiếp chở tới đây.

Người có tiền đúng là thật tự do phóng khoáng mà.


Mạch Tiểu Miên thả ly xuống, cảm thán nói.

Kiều Minh Húc ngẩng đầu nhìn cô.

Chỉ thấy đôi môi anh đào đỏ mọng kia dính một ít sữa bò, trông cực kỳ hấp dẫn, khiến người ta muốn liếm sạch sữa trên đó giúp cô.

“Trông anh nhìn tôi chằm chằm làm gì vậy?”
Thấy anh vẫn chăm chú nhìn vào miệng mình, Mạch Tiểu Miên vội vàng rút khăn giấy ra, xoa xoa ngoài miệng, phát hiện có dính chút sữa bò, bèn liếc mắt nhìn Kiều Minh Húc nói: “Không phải chỉ là dính chút sữa bò thôi sao, làm tôi giật cả mình, còn tưởng rằng miệng mình bị dơ lắm nữa.


Chương 293

Đúng là không chịu nổi chút khuyết điểm nhỏ nhặt nào cả mà, đồ công tử mắc bệnh sạch sẽ.”

Kiều Minh Húc không nói gì chỉ cúi đầu xuống uống sữa tươi.

Trong miệng là sữa bò đang uống, nhưng trong đầu lại nghĩ tới sữa bò dính trên khóe môi cô lúc nãy…

Sau khi ăn điểm tâm xong, Kiều Minh Húc nói với cô: “Tôi đưa em đi làm.”

“Không làm phiền anh chứ? Đi bộ hơn ba mươi phút là tới rồi: Mạch Tiểu Miên cầm túi công văn của mình lên, nói: “Tự tôi đi là được rồi.”

“Không sao cả, thuận đường mà. Chân em vẫn chưa hoàn toàn lành lặn, đi nhiều lại bị thương thì không phải là phiền tôi sao?”

Kiều Minh Húc nói.

“Nếu như anh đã nói như vậy thì tôi cũng chỉ đành cố mà theo vậy.”

Mạch Tiểu Miên biết, chân mình mặc dù không có gì đáng ngại nữa, nhưng cũng không nên đi bộ nhiều.

Còn về phần chiếc Maserati mà nhà họ Kiều làm sính lễ đưa cho cô, cô vẫn chưa có cơ hội dùng đến.

Loại người khiêm tốn thật thà như cô nếu như lập tức lái chiếc xe sang mấy triệu, thì vẫn không thể vượt qua rào cản trong lòng được.

Hai người đi ra khỏi cửa, lên xe.

Mạch Tiểu Miên vẫn ngồi ở sau xe.

Lái xe chưa đến mười phút đã đến cổng đơn vị của cô.

Kiều Minh Húc dừng xe lại, sau đó còn đi ra khỏi ghế lái mở cửa xe cho cô.

Hiện tại là giờ làm việc, trong đơn vị có không ít người quen ngoái nhìn.

Đợi xe của Kiều Minh Húc vừa đi, những cô gái nhỏ quen biết kia lập tức vây lại, mặt đầy hâm mộ nói: “Ôi, pháp y Mạch, cô thật là hạnh phúc mà, có chồng đưa đi làm bằng xe sang, đúng là vừa lịch sự vừa phong độ mà.”

“Chồng đưa vợ đi làm là chuyện hiển nhiên mà.”

Mặc dù Mạch Tiểu Miên trả lời như vậy, nhưng trong lòng vân có chút hư vinh nho nhỏ, tất nhiên cũng hơi thỏa mãn.

“Chuyện hiển nhiên sao, chồng chúng tôi ấy à, một là không có tiền bằng chồng cô, hai là không đẹp trai bằng chồng cô, cũng không có mấy người chịu đưa vợ đi làm đâu.”

“Anh ấy thuận đường thôi mà. Chồng các cô nếu thuận đường cũng sẽ đưa đi thôi.”

“Cho dù đưa đi cũng sẽ không mang dáng vẻ giống như chồng cô, giúp cô mở cửa xe đâu. Ông chồng nhà tôi cho dù là cùng đi dạo phố mua đồ với anh ấy, thì ngay cả túi xách anh ấy cũng không chịu cầm giúp tôi. Còn cảm thấy cái gì mà mất thể diện của đàn ông nữa cơ.”

“Chuyện này…”

Mạch Tiểu Miên không biết trả lời chuyện này thế nào.

Tuy nhiên, cô đột nhiên rất muốn biết, nếu như cô cùng Kiều Minh Húc đi dạo phố, anh ấy có chịu giúp cô xách túi như vậy không nhỉ?

“Đúng rồi, pháp y Mạch, tại sao cô không ngồi bên ghế phụ vậy? Là bởi vì chỗ ngồi bên ghế tài xế của anh ấy đặc biệt để lại cho người nào đó sao?”

“Chỗ ngồi ở ghế phụ không an toàn.”

Mạch Tiểu Miên nhàn nhạt cười một tiếng, n ật xin lỗi, không thể trò chuyện nhiều cùng các cô được nữa, tôi còn phải mau chóng vào làm việc.”

Những người khác cũng không dám nói gì nữa, để cho cô rời đi.